Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Phi! Anh dám đạp ông đây sao?"



Cố Minh Tuấn tức giận phun ra một bãi nước bọt, bàn chân của anh ta đè ép lên đầu Cao Quang Minh.



"Con mẹ nói!"



Cao Quang Minh mảng to một tiếng rồi giãy giụa muôn đứng dậy.



Nhưng mỗi người bọn họ đều bị mấy người đè lên, trên người lại có rất nhiều vết thương, cần bản là không thể động đậy được.



"Yo yo, lại đây, lại đây đạp tôi tiếp đi, tới đây!"



Bàn chân Cố Minh Tuấn giống như đang giẫm lên một con kiến, không ngừng đạp trên mặt Cao Quang Minh.



Cao Quang Minh lộ ra vẻ mặt hung ác, cản răng ken két.



"Hận tôi à? Hận tôi cũng vô dụng thôi! Ha ha!"



Cố Minh Tuấn cười ha ha một tiếng, lúc này mới thu chân lại đứng sang một bên.



"Tôi nhớ ra anh rồi, anh tên là Cao Quang Minh, là kẻ phản bội của nhà họ Cao đúng không? Ha ha."



"Nói đi, ai cử các người tới đây."



Cao Bằng bị người đẩy lên phía trước, từ trên cao nhìn xuống Cao Quang Minh.



Lúc này vết thương trên tay anh ta đang được bác sĩ xử lý.



Bởi vì có tác dụng của thuốc tê nên anh ta cũng không có cảm giác đau đớn gì, không khác gì người bình thường.



Cao Quang Minh hừ lạnh một tiếng, không thèm tiếp lời.



"Tôi thật sự không hiểu, dù sao thì Cao Phong cũng đã chết rồi, tại sao các người còn bán mạng vì anh ta như vậy chứ? "Đến tột cùng là anh ta đã tẩy não các người như thế nào vậy? Hay là cho các người bao nhiều tiền, hay cho các người quyền thế gì, hay là phụ nữ sao?"2089076_2_25,60



"Những thứ này Cao Bắng tôi đều có thể cho các người mà, tại sao các người lại vì một người chết mà hy sinh nhiều như vậy chứ?"



Lúc này, trong lòng Cao Bằng thực sự vô cùng tò mò.



"Thứ mà cậu chủ Phong cho chúng tôi, anh vĩnh viễn sẽ không thể biết được, anh vĩnh viễn cũng không bao giờ có được."



Cao Quang Minh nghiến răng nghiến lợi trả lời.



"Cậu chủ Băng, không cần nói linh tinh với bọn họ đâu! Hỏi ra ai cử bọn họ đến đây sau đó trực tiếp giết chết bọn họ là được."
















Cố Minh Tuấn đề nghị.



Nhưng mà, Cao Anh Hạo chậm rãi lắc đầu, nói: "Chết? Như vậy quá có lợi cho bọn họ rồi."



"Tôi muốn bọn họ sống không được mà chết cũng không xong!"



"Nhưng trước tiên các người phải nói cho tôi biết, ai cử các người tới đây?"



Cao Bằng vừa nói vừa vẫy vẫy tay, người bên cạnh lập tức tiến lên đốt cho anh ta một điếu thuốc.



Cao Quang Minh không nói gì, cứ bình tĩnh như vậy, nhìn chằm chằm Cao Bằng.



Anh ta hận mình vô dụng, hận con dao găm kia không trực tiếp đâm vào trái tim Cao Bằng.



"Không nói sao? Để tôi nghĩ xem nào, chẳng lẽ Cao Phong chưa chết? Vẫn ở trong bóng tối chỉ huy các người sao? Ha ha ha!"



Cao Bằng cười to, anh ta nói ra những lời hoàn toàn chỉ là thuận miệng mà thôi.



Nhưng khi những lời này vào trong tai đám người Cao Quang Minh khiến trong lòng bọn họ rơi lộp bộp.



Chuyện này nhất định không thể bại lộ được.



Nguyên nhân bọn họ đến ám sát Cao Bằng cũng phải tìm một cái cớ thật thích hợp.



"Anh có nói hay không?"



Bỗng nhiên Cao Bằng thu liễm nụ cười lại, phun một vòng khói về phía Cao Quang Minh.



Cao Quang Minh cần rằng, nói: "Là do các người giết chết cậu chủ Phong cho nên chúng tôi đến đây để trả thù cho cậu chủ"Sau đó không đợi Cao Băng nói tiếp, anh ta liên tiếp nói: *Chỉ cần một người trong chúng tôi còn sống thì chúng tôi vẫn sẽ trả thù vì cậu chủ Phong!"



"Con mẹ nói"



Cao Bằng đột nhiên cho anh ta một cái bạt tai.



"Cậu chủ Băng, đừng cử động, vết thương sẽ chảy máu..."



Bác sĩ nơm nớp lo sợ, nhỏ giọng nói.



"Ông đây với Cao Phong đều là cậu chủ nhà họ Cao, dựa vào cái gì mà các người có thể vì anh ta tới đây giết ông đây chứ?"



"Nhưng mà chỉ vì một người chết mà đáng để các người bán mạng như vậy sao?"
















"Nói thế nào đi chăng nữa thì ông đây cũng là con cháu nhà họ Cao, ngay cả một người chết mà ông đây cũng không bằng sao?"



Cao Bằng càng nói càng tức giận, khi nói câu cuối cùng anh ta còn rống lên.



Cho dù địa vị anh ta cao như thế nào cũng không thể so sánh được với Cao Phong.



"Tôi sẽ khiến cho các người trung thành mãi mãi!"



Cao Băng măng một câu, sau đó vươn tay ra trực tiếp dí điếu thuốc đang cháy đỏ vào trán Cao Quang Minh.



"A AI"



Cao Quang Minh kêu gào thảm thiết, ngay sau đó anh ta lại cần chặt hàm răng lại, không phát ra bất kì một âm thanh nào nữa.



"Ha ha ha!"



Nhiệt độ của bên ngoài tàn thuốc đang cháy có thể đạt tới hai ba trăm độ, mà trung tâm của tàn thuốc có thể đạt đến tám trăm độ, một nhiệt độ vô cùng kinh khủng.



Nhiệt độ cao như vậy tiếp xúc trực tiếp với da mặt, đây không phải là điều mà người bình thường có thể chịu được.



Ngay cả vị bác sĩ đã nhìn thấy vô số vết thương kia lúc này cũng không đành lòng nhìn tiếp.



Da bị cháy truyên ra một mùi khét giống như mùi tóc cháy.



Cao Quang Minh cắn chặt hàm răng, toàn thân đều run rẩy nhưng vẫn cứng rắn không phát ra một chút âm thanh nào.



Ánh mắt kia tràn đầy hận ý.



ANh ta biết rằng tất cả những gì Cao Băng làm với bọn họ đều sẽ bị trả lại.



Tất cả những gì anh ta nợ đều sẽ bị cậu chủ Phong đòi lại hết! "Mẹ nó! Tôi không giết các người nhưng tôi nhất định phải hành hạ các người mỗi ngày, hành hạ các người muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong!"



"Chỉ cần các người nói ra một câu, Cao Phong là một tên vô dụng thì tôi sẽ tha cho các người ngay lập tức!"



"Ngược lại tôi muốn nhìn xem các người có thật sự nguyện chết vì chủ nhân của mình hay không, có thể chịu được tất cả các nỗi đau khổ to lớn hay không!"



"Đưa bọn họ đi! Nhốt bọn họ vào trong tầng hầm của biệt thự"



Cao Bằng lạnh lùng quát một tiếng, lúc này ra lệnh với mấy chục tên vệ sĩ ở đẳng sau.



"Vâng!"



Mọi người lập tức đáp lại, sau đó vững vàng khống chế đám người Cao Quang Minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK