Chương 18: Cho Tiền Bích Vũ biết tay
Diệp Tiên Tiên oán thầm trong lòng, hai mắt lại không khỏi dừng ở trên người Diệp Tiểu Hiệp, đúng lúc người kia xoay người lại, ánh mắt hai người chạm nhau.
Cô nghĩ đến sự lỗ mãng ngày hôm qua của mình thì cười cười xin lỗi với cậu ta, nhưng không đợi cô cười xong thì mặt Diệp Tiểu Hiệp đã đỏ như tôm luộc, quay phắt mặt đi.
Diệp Tiên Tiên mặc niệm hai giây cho cái cổ của cậu ta.
Cả quá trình đúng lúc bị Tiền Bích Vũ trông thấy, cô nàng cất cao giọng, có ý ám chỉ mà cảm thán với Tưởng Mật: "Haiz! Cái người nào đó trong ban của chúng ta đúng là nồng nặc mùi gái ngành, xông cho tớ muốn nôn luôn."
Tưởng Mật lấy tay phẩy phẩy trước mũi, "Thảo nào khó ngửi như thế."
Không ít người xem livestream đúng lúc nhìn thấy cảnh này, ngay lập tức bùng nổ.
[Mẹ kiếp, dám nói streamer của chúng ta nồng nặc mùi gái ngành, ông đây lại thấy chính cô ta mới đang nứng không khép chân lại được.]
[Ông đây bị cái mùi dâm đấy làm sặc không mở nổi mắt đây này.]
[Con gái như vậy có cho không để ông đây chơi thì ông đây cũng ngại dâm quá.]
[Chỗ nào cho không thế? Tui muốn.]
[Lầu trên, khả năng thưởng thức có thể cao hơn được không.]
[Không phải là nói cho không hả, miễn phí thì đến cứt chó cũng muốn.]
[Anh phục chú.]
[Rất mạnh mẽ.]
Hàng mi của Diệp Tiên Tiên trở nên run rẩy, cô cố gắng nhịn xuống ý cười.
Nhóm làn đạn thật sự quá đáng yêu!
Học sinh trong lớp hết nhìn Tiền Bích Vũ lại nhìn sang Diệp Tiên Tiên, có người cười nhạo ra tiếng, có người tiếp tục đọc sách, cũng có người thì thầm to nhỏ.
Quan Tiểu Kha bĩu môi, "Chẳng phải cô ta suốt ngày õng ẹo vì muốn được con trai vây quanh đấy à, nhưng không nhìn lại xem nhan sắc của mình thế nào."
Con gái mười sáu, mười bảy tuổi dù có xấu thì có thể xấu bao nhiêu chứ, các nét trên gương mặt của Tiền Bích Vũ đoan trang thanh tú, nhìn kỹ thì gương mặt cũng khá được, chỉ là gò má quá cao khiến cho diện mạo vốn xinh xắn lại có thêm vài phần cay nghiệt, nhan sắc có mười phần thì chỉ còn năm phần. Huống gì cô nàng cũng chỉ có năm, sáu điểm ngoại hình thành ra chẳng còn lại bao nhiêu.
Diệp Tiên Tiên nói: "Đừng để cậu ta nghe thấy nếu không cậu lại gặp phiền phức đấy."
"Tớ mà phải sợ cô ta à."
Diệp Tiên Tiên cúi đầu cắn bút, không nói nữa. Điều kiện gia đình Quan Tiểu Kha không khó khăn như Tiền Bích Vũ, quả thật không có gì phải quá sợ.
"Ký chủ chú ý, nhiệm vụ hàng ngày hôm nay là trong hôm nay ký chủ phải cho Tiền Bích Vũ biết tay một lần. Thành công thì khen thưởng 100 tệ, thất bại thì trừng phạt rên rỉ trước mặt mọi người một phút."
Nghe được thông báo nhiệm vụ của hệ thống, ánh mắt Diệp Tiên Tiên lóe lên, cho dù không có khen thưởng thì cô cũng tình nguyện làm.
Trải qua ngày hôm qua, cô đã suy nghĩ cẩn thận hơn, có những con chó dù chúng ta không để ý đến nó thì nó cũng vẫn cắn mãi không buông, vậy nên phải cho chúng nó hiểu nếu cắn bậy thì sẽ bị dạy dỗ.
Dịch Trận Phong ngồi giữa hai người nhíu mày lại, làm lớp trưởng thì cũng không tiện xen vào tranh chấp của các bạn nữ, Dịch Trận Phong nhìn về phía Diệp Tiên Tiên, sau đó nói bằng giọng lạnh nhạt, "Tiền Bích Vũ, đừng nói quá đáng."
Tiền Bích Vũ nói với giọng quái gở, "Lớp trưởng à, cậu cũng nên xem lại người nào đó đi. Người ta thiếu gì đàn ông chứ, cẩn thận trên đầu lại mọc mấy cái sừng đấy."
Cô nàng vừa dứt lời thì có không ít bạn học liếc nhìn về phía Diệp Tiên Tiên.
Lông mày Dịch Trận Phong nhíu lại, không ngờ được đầu óc của Tiền Bích Vũ lại không bình thường như vậy, túm được ai là cắn người đấy.
[Em gái streamer phải chịu uất ức. Anh đây đau lòng.]
[Ông đây muốn băm cô nàng kia thành tám mảnh.]
[Ông đây sẽ tìm cho cô ta mười tám người đàn ông của tộc Huck tới chơi cô ta, bảo đảm cô ta sẽ sướng chết.]
[Phụt! Đàn ông tộc Huck có tiếng là trym to, một cái cô ta cũng ăn không nổi, mười tám cái, không phải là sẽ thăng thiên à.]
[Dùng dương vật thọc chết cô ta thì không phải làm cô ta sắp chết mà còn được sướng à!]
Con người rắn rỏi 99 - chữ lam: [Được rồi, để streamer tự mình giải quyết.]
Người xem Con người rắn rỏi 99 tặng thưởng 500 Đóa hoa lam. (An ủi một chút.)
Người xem Kẻ Chấp Pháp tặng thưởng 1000 Đóa hoa lam. (Đừng khó chịu.)
Không ít người xem cũng tặng thưởng theo.
Trong lòng Diệp Tiên Tiên cảm thấy ấm áp, ánh mắt cô đảo qua chỗ Tiền Bích Vũ, hai tay rũ bên người siết chặt lại thành nắm đấm, bỗng nhiên, cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên cửa kính là chủ nhiệm lớp đang rẽ vào hành lang đi về phía này, cô buông bút, đứng lên, giọng nói mềm mềm mại mại nhưng vẫn khiến cho mọi người trong lớp nghe rõ ràng, "Thì ra bạn Tiền Bích Vũ ngửi thấy mùi gì đó thì sẽ buồn nôn à? Cái tật hay nôn này nặng cũng có mà nhẹ cũng có, theo tớ thì cậu nên đi khám bác sĩ đi, thân thể bạn Tiền Bích Vũ rất quý giá, cần phải giữ gìn."
Lời nói này nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Hầu như tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Tiên Tiên.
Dịch Trận Phong mở sách, đáy mắt mang theo ý cười.
Tiền Bích Vũ trừng to hai mắt, "Diệp Tiên Tiên, mày rủa tao đấy à."
[Ông đây muốn đánh cô ta.]
[Anh đây sẽ giúp các chú địt chết cô ta.]
[Phụt! Lầu trên khẩu vị thật nặng...]
[Anh đây ở trong quân đội, mấy năm không được gặp phụ nữ rồi, chắp vá dùng tạm vậy, không phải cũng có một cái âm hộ à, có thể cắm vào là được.]
[Heo mẹ cũng có lỗ, cũng có thể cắm.]
[Cút!]
"Đâu có?" Diệp Tiên Tiên chớp chớp mắt, biểu tình rất vô tội, "Là tớ quan tâm cậu mà, cậu nghe không hiểu hả?"
Đôi mắt cô rất điềm đạm đáng yêu, dễ dàng khiến đàn ông con trai muốn che chở, thương tiếc. Hơn nữa cô còn cố tình tỏ ra như vậy, hai hàng lông mày hơi chau lại, hốc mắt lấp lánh ánh nước, lông mi giống như cánh bướm đang vẫy, chớp lên chớp xuống, ngay lập tức làm lòng thương xót của các bạn nam nổi lên, người con gái yếu đuối như vậy thì cần phải được bảo vệ, yêu thương.
Còn Tiền Bích Vũ suốt ngày gây sự, chẳng thiếu những lần bắt nạt Diệp Tiên Tiên, nhưng Diệp Tiên Tiên người ta không so đo hiềm khích lúc trước mà tốt bụng quan tâm cô, cô còn hung dữ không nhận ý tốt của người ta, đúng là không biết điều