Chương 44: Vào đồn vì đánh nhau giành MB
Diệp Tiên Tiên không tránh kịp nên bị trúng một phát ở trêи vai.
Đau đớn làm sự khát máu tiềm tàng trong thân thể cô hoàn toàn bùng nổ.
Mạc Túc nói: “Gọi bảo vệ đi!”
Quản lý nhìn về phía hai người phụ nữ, sống lưng lạnh toát.
Đáng sợ thật mà!
Đúng là kẻ điên mà!
Người đàn bà họ Lương kia gặp phải một con bọ cạp cứng rồi!
“Tôi thấy phải báo cảnh sát thì đúng hơn.”
Nói rồi, quản lý lấy điện thoại ra gọi 110.
Lúc này bỗng người đẹp lạnh lùng cao quý lấy một lọ cồn từ trong túi xách ra đổ xuống người đàn bà béo ục ịch, trong khu ghế lô tràn ngập mùi cồn nồng nặc.
Sau đó cô dùng chút mánh khóe gạt chân khiến người đàn bà kia ngã xuống, một chân cô đứng thẳng chống đất, còn một chân thì đạp lên người bà ta, cô mở bật lửa lên, ngọn lửa lập lòe, giọng nói âm u ma quái, “Tôi ấy à, thích nhất là ngửi mùi thịt nướng đấy! Càng cháy sém thì càng thích.”
Lọ cồn này là do Diệp Tiên Tiên nhỡ tay bỏ vào túi lúc đang hóa trang, không ngờ được lại có công dụng vào lúc này.
Lương Liên Hoa cảm thấy sợ hãi khϊế͙p͙ vía, tục ngữ có câu ngang ngược sợ lỗ mãng, lỗ mãng sợ liều mạng. Theo Lương Liên Hoa thấy thì người phụ nữ này chính là dạng liều mạng. Bà ta sợ cô không màng tất cả mà đốt lửa trêи người mình nên nói bằng giọng run rẩy: “Mày, mày làm vậy là phạm pháp…”
Đương nhiên Diệp Tiên Tiên biết đốt người là phạm pháp, cô chỉ dọa bà ta chút thôi, ai biết được bà ta lại sợ đến như vậy.
Thấy người đàn bà sợ hãi không còn sức thì Diệp Tiên Tiên đi tới ngồi lên bụng bà ta, hai bàn tay thay phiên nhau tát “Bốp, bốp, bốp”.
“Bà già xấu xí, này thì hắt nước vào tôi này, này thì ném đồ vào tôi này, tôi đánh chết bà.”
Vốn dĩ hôm nay đang cải trang giả dạng, ai biết ai là ai chứ!
Nhóm làn đạn còn reo hò ầm ĩ hơn so với Diệp Tiên Tiên, sôi nổi bày mưu tính kế các loại cách để trả thù.
Diệp Tiên Tiên cũng không dám làm xằng làm bậy thật, chỉ là tát mấy cái.
“Ô ô…” Lương Liên Hoa bị đánh đến mức mồm miệng nói không rõ, mặt sưng phù như đầu heo, hai tay thì múa may muốn chặn lại.
Hai người chơi đến quên mình, lúc mấy người cảnh sát đi vào thì nhìn thấy cảnh hai người phụ nữ mặc quần áo sang trọng tóc tai hỗn loạn, quần áo xộc xệch. Họ quát lên: “Đừng đánh nữa.”
Diệp Tiên Tiên thầm kêu một tiếng “Toi rồi.”
Đánh quá nhập tâm rồi!
Đối với loại tình huống này, nhóm làn đạn cũng không thể giúp được gì, không ít người dùng tặng thưởng để an ủi.
Người xem Con người rắn rỏi 88 tặng thưởng 5000 Đóa hoa lam. (Cố gắng nghĩ cách giải quyết nhé!)
Người xem Kẻ Chấp Pháp tặng thưởng 5999 Đóa hoa lam. (Đừng sợ, chắc là không sao đâu.)
Lời nhắc nhở nhiệm vụ tặng thưởng hoàn thành vang lên.
Cô thở hắt ra, trong lòng uể oải không thôi!
…
Đồn công an khu Triêu Dương.
Cảnh sát nhân dân làm thủ tục ghi chép, “Họ tên, tuổi, địa chỉ gia đình. Còn cả lấy chứng minh nhân dân ra đây.”
Diệp Tiên Tiên liếc mắt về phía người đàn bà béo ục ịch kia, đôi mắt to tròn ầng ậng nước, cô nói với anh chàng cảnh sát nhân dân: “Anh cảnh sát ơi, là bà ấy đánh em trước, em vô tội mà, anh có hỏi cũng phải hỏi bà ấy! Ngực em còn đang đau vì bị bà ấy đập chai bia vào đây này, không khéo bị thương bên trong rồi. Hu hu hu…”
Nói xong, cô bắt đầu khóc nức nở.
[Oa! Vì kỹ năng diễn xuất của streamer Tiên Tiên, vỗ tay nào.]
[Tuy biết là em gái streamer đang diễn kịch nhưng anh đây vẫn đau lòng.]
Quản lý của Ám ɖu͙ƈ và Mạc Túc đi cùng, bao gồm cả Lương Liên Hoa đều nghẹn họng nhìn trân trối vào Diệp Tiên Tiên, bị màn biểu diễn than thở khóc lóc của cô làm cho ngơ ngẩn tại chỗ. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì bọn họ thật sự sẽ cho rằng cô yếu đuối đến mức nào, đáng thương đến mức nào, vô tội đến mức nào…
Không thể tin được, một giây trước vẫn còn là nữ vương lạnh lùng cao quý, vậy mà giây tiếp theo đã biến thành bông hoa nhỏ yếu đuối, bất lực.
Lương Liên Hoa làm ghi chép ở bên kia đã xong, hét lên với người cảnh sát: “Đừng tin lời của con tiện nhân này, cậu nhìn xem tôi là bị con tiện nhân này đánh đó, với cả cồn trêи người tôi cũng là nó đổ lên.”
Diệp Tiên Tiên sợ tới mức run bần bật, “Anh cảnh sát ơi, anh xem bà ấy dữ quá…”
Sắc mặt thiếu nữ tái nhợt, mí mắt hồng hồng vì vừa khóc xong, gò má vẫn còn sót lại mấy vệt nước mắt, yếu đuối nhu nhược.
Cái loại nhu nhược này tựa như tỏa ra từ sâu bên trong xương cốt của cô, tự nhiên mà thành.
Một người con gái, vũ khí lớn nhất đó là nhan sắc của cô ta.
Giữa một thiếu nữ xinh đẹp và một bà cô vừa lùn vừa xấu lại còn thô lỗ thì thông thường đàn ông sẽ tự nhiên mà nghiêng về phía người có nhan sắc.
Anh chàng cảnh sát nhân dân cũng là đàn ông.
Anh ta gõ gõ tay lên bàn, liếc mắt về phía Lương Liên Hoa, “Không hỏi chị, chị la hét ầm ĩ cái gì.”
Cái mặt sưng phù như đầu heo kia thật không có cách nào nhìn thẳng.
[Đã biết là sức hấp dẫn của streamer Tiên Tiên không ai có thể chống đỡ mà.]
[Tiên Tiên, cố lên!]
Diệp Tiên Tiên xem trộm màn hình, làm khẩu hình nói cảm ơn.
Lương Liên Hoa nói to lên, “Hay là cậu thấy con tiện nhân này đẹp nên muốn bao che nó hả, tất cả đàn ông các người đều dùng ƈôи ȶɦịt nhìn phụ nữ. Tôi khinh! Cảnh sát cái gì chứ, tôi muốn khiếu nại cậu, tôi muốn tìm luật sư.”
Đang lúc cãi cọ ầm ĩ thì một giọng nói vang lên.
“Ầm ĩ cái gì vậy? Thật là.”
Người vừa tới là Lưu Kiến Minh đến đồn công an khu phố lấy tài liệu.
Hắn mắt tinh, vừa liếc mắt một cái thì đã nhìn ra thiếu nữ trang điểm đậm kia đúng là cô bé cho đội hình cảnh bọn họ mượn ban công đêm ngày hôm đó. Cô bé còn gọi đội trưởng nhà mình là ba, cho nên ấn tượng của Lưu Kiến Minh đối với cô cực kỳ sâu sắc.
Đêm hôm, trang điểm đậm như vậy, mặc quần áo đắt tiền, còn sinh sự vào đồn công an.
Làm cái gì vậy chứ?
Người của đội trưởng Kỷ thì chính là người một nhà.
Lưu Kiến Minh dò hỏi anh chàng cảnh sát về nguyên do sự tình.
Anh chàng cảnh sát kể lại những gì mình biết cho anh. Miệng Lưu Kiến Minh há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Anh suy đoán đủ loại khả năng nhưng lại không ngờ là vì tranh giành MB mà đánh nhau…
Xinh đẹp như vậy mà còn cần tìm MB hả? Tìm Lưu Kiến Minh anh đây này, tuyệt đối miễn phí.
Diệp Tiên Tiên muốn che mặt lại, biểu tình của người nọ chắc chắn là đã nhận ra cô. Anh ta ra góc gọi điện thoại, là gọi cho Kỷ Bắc hả?
Hai chân Diệp Tiên Tiên bắt đầu run lên, một cảm giác bi thương vì trời muốn ta chết đột nhiên sinh ra.