Chương 4: Nhiệm vụ xe bus
Kỳ thật livestream hai tiếng liền rất mệt bởi vì hành động và biểu cảm đều phải giữ ở trạng thái tốt nhất, có lẽ thêm một thời gian nữa thì cô sẽ quen dần.
Duỗi người một cái, Diệp Tiên Tiên rót cốc nước uống cho đỡ khát, đúng lúc này thì bụng cũng phát ra tiếng ọc ọc. Giờ cô mới nhớ mình chưa ăn tối.
Lê dép tới phòng bếp nấu bát mì để ăn rồi cô mới trở về phòng bắt đầu làm bài tập. Cầm bút lên xoay xoay hai cái nhưng trong lòng cô vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Dù sao thì Diệp Tiên Tiên cũng mới mười sáu, có trưởng thành sớm thì vẫn là một cô bé, tất cả mọi chuyện xảy ra đêm nay quá mức điên rồ, đánh tan mọi quan niệm trước đây của cô, trong nhất thời không thể bình tĩnh lại cũng là bình thường.
Miễn cưỡng làm xong bài tập, cô lên giường đi ngủ. Lăn qua lăn lại không biết bao lâu cho đến khi bị tiếng chuông đánh thức, ánh nắng sáng sớm chiếu vào phòng qua khe hở của tấm rèm, dừng ở trên mặt cô, có chút chói mắt nhưng lại ấm áp làm người ta tham luyến.
"Thời tiết thật đẹp." Tắt chuông báo đang ầm ĩ không thôi, Diệp Tiên Tiên cười khổ, lại quên tắt chuông rồi, kế hoạch cuối tuần lười nhác xem như hỏng rồi.
Cô dụi dụi mắt, đứng dậy kéo rèm mở ra, ánh mặt trời không bị ngăn cản chiếu thẳng tới, ấm áp dễ chịu.
Buộc kiểu tóc đuôi ngựa rồi rửa mặt chải đầu xong, Diệp Tiên Tiên xách một cái túi nhỏ đi ra cửa.
Mua một cái bánh bao ở cửa khu nhà rồi vừa đi vừa gặm, thẳng một đường đến mục tiêu đã định, ngân hàng.
"Ký chủ gặm bánh bao trên đường, thật là mất hình tượng."
Là thanh âm của hệ thống.
Nếu là ngày thường thì làm gì có chuyện Diệp Tiên Tiên sẽ mua bánh bao, mà cô chỉ ăn bát mì ở nhà là xong. Hôm nay khó được một lần xa xỉ mà còn bị hệ thống dạy bảo. Miếng bánh bao nghẹn lại ở trong cổ cô, nuốt cũng không được mà không nuốt cũng không xong.
Nhưng không ăn thì sẽ lãng phí, một cái 5 mao đó!
Diệp Tiên Tiên quyết định làm lơ hệ thống, gặm xong đã rồi nói. Đương nhiên, trong lúc ăn cũng thoáng nhã nhặn hơn một chút.
Đi vào ngân hàng rồi trong lòng cô hồi hộp không thôi, Diệp Tiên Tiên cố gắng bình tĩnh, cắm thẻ, nhấn mật mã. Ấn mở số dư.
Là thật, là thật!
Diệp Tiên Tiên thở dồn dập, hai mắt tỏa sáng. Cô rút 1000 tệ ra, đặt trước mũi rồi hít mạnh một hơi, khóe miệng cong lên càng lúc càng rộng, sắp kéo tới cả mang tai luôn.
"Mùi tiền mặt đúng là làm cho người ta say mê."
"Mình thật sự có thể tự kiếm tiền, hơn nữa... Còn nhiều như vậy."
Ra khỏi ngân hàng, bước chân của Diệp Tiên Tiên như muốn bay lên, mọi chuyện tới quá nhanh làm cho cô có một loại cảm giác không chân thực, nhưng tiền trong túi lại là thật của thật, vuốt chỗ tiền 1000 tệ cô không khỏi càng lúc càng chờ mong đối với chuyện livestream kia.
Nhớ tới chuyện có một người xem đã tặng thưởng 50 tệ để cô mua quần lót, quả thực quần lót của cô đã cũ rồi cần phải mua thêm, cô quyết định đi mua mấy cái.
Hôm nay là cuối tuần, xe buýt chật kín không có chỗ ngồi. Diệp Tiên Tiên bị ép trong đám người, trước sau đều bị áp sát, mỗi khi xe xóc nảy đều có thể cọ vào thân thể của bọn họ.
"Ký chủ chú ý, nhiệm vụ hàng ngày hôm nay là trước khi ký chủ xuống xe phải làm cho dương vật của anh chàng đối diện cô cương cứng. Nếu thành công thì khen thưởng 100 tệ, nếu thất bại thì bị trừng phạt phải rên rỉ trước mặt mọi người một phút."
Diệp Tiên Tiên suýt nữa bị sặc nước bọt, chuyện này, chuyện này cũng quá không biết xấu hổ rồi.
Nhưng... Trước mặt mọi người rên rỉ gì đó, cô cũng không thể chấp nhận được nha!
"Ký chủ có thể mở livestream, nhất định người xem sẽ thích tình tiết vụng trộm trên xe buýt. Nếu ký chủ không định mở thì thử nghĩ lại những tặng thưởng phong phú ngày hôm qua đi."
"Ký chủ cố lên, cô làm được."
Kể ra thì. Nhân sinh như một vở kịch, toàn dựa vào kỹ năng diễn, vậy thì diễn đi, Diệp Tiên Tiên cắn môi một cái, mở làn đạn và video.
Phía dưới hiện số người xem: 11.
Video vừa mở ra thì có ngay hai dòng bình luận.
[Đang ngủ gà ngủ gật thì streamer tới luôn, thật là may mắn.]
[Anh nhớ cái vú của streamer, khi nào lại cho anh xem vậy?]
Diệp Tiên Tiên che miệng khẽ chào: "Chào mọi người!"
Những người xung quanh cô sẽ không nhìn thấy được màn hình video nhưng tiếng nói chuyện thì có thể nghe được, cần phải cẩn thận một chút, nếu không sẽ bị tưởng là điên mất.
[Ớ? Đây là đâu? Nhiều người vậy.]
Trong video là hình ảnh một cái lối đi nhỏ chật ních, cô gái nhỏ bị hai người đàn ông ép vào giữa, cô mặc một cái chân váy phối cùng cái áo len mỏng, độ cong trước ngực rất đầy đặn.
Bị chèn ép đến khổ sở.
[Tôi đã từng nhìn thấy trong tư liệu ở viện bảo tàng, là xe buýt ở địa cầu thời xưa.]
[Oa! Ông anh đúng là thông thái, cái này cũng biết.]
[Tôi còn biết xe buýt ngày xưa nổi tiếng nhất là biến thái trên xe bus.]
[Biến thái trên xe bus? Kích thích ghê.]
[Chúng ta mau tới xem streamer xinh đẹp gặp gỡ biến thái trên xe bus nào.]
Sau một lúc mở video, càng ngày càng nhiều người xem ở tương lai ùa vào phòng livestream của Diệp Tiên Tiên.
Cô đưa mắt đánh giá người đàn ông trước mặt, thoạt nhìn không đến ba mươi, đeo một cái kính mắt, mặc áo sơmi và quần tây, xách túi da, là bộ dạng của một tinh anh.
Vẫn may, vẫn may! Ít nhất bề ngoài cũng không quá tệ.
Thế nhưng không ngờ, trong lúc cô đánh giá người khác thì người khác cũng đang đánh giá cô. Người đàn ông qua mắt kính nhìn cô bé đang áp sát cơ thể vào mình, trên chóp mũi cô dính một lớp mồ hôi mỏng, càng tăng thêm vẻ yếu đuối, con gái như vậy là kiểu khiến đàn ông muốn bảo vệ nhất. Hắn cũng không phải ngoại lệ.
Đặc biệt là bầu vú đầy đặn săn chắc cứ thỉnh thoảng cọ xát vào ngực của hắn kia, cái loại cọ xát lơ đãng này cùng với hoàn cảnh đứng trước bàn dân thiên hạ, không cần phải nói là có bao nhiêu kích thích.
Ở nơi người đàn ông không nhìn thấy, có người đang nói về hắn.
[Bé streamer ơi, tên biến thái đang nhìn vú của em đấy.]
[Trong mắt biến thái tỏa ra ánh sáng dâm tà. Ố ồ, không biết dương vật của hắn có cương lên không.]
[Xử hắn.]
Khóe miệng của Diệp Tiên Tiên run rẩy, nhưng nhiệm vụ thì vẫn phải làm.