• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7: Không gọi ba nữa à?​




ì rầm rì rầm...



Mọi người ồ cả lên.



Loạn luân? Cưỡng bức?



Có người hô to, "Trời ạ!"



"Đúng là khốn nạn mà!"



Khi Diệp Tiên Tiên còn chưa kịp phản ứng thì thân thể cô đã xoay tròn trên không, bị người đàn ông khiêng lên vai, thế nhưng miệng túi đồ trên tay cô vốn đang mở cho nên một cái quần lót ren hồng nhạt bị rơi ra ngoài, đáp ở trên đầu người đàn ông.



Mặt Kỷ Bắc đen thui, hắn túm cái quần lót trên đầu xuống nhét bừa vào túi. Rồi hắn khiêng Diệp Tiên Tiên ra khỏi quán cà phê.



Hai người vừa đi ra, cô Phong liền lôi điện thoại ra bấm nút, cuộc gọi vừa được nối máy thì đã trách cứ xối xả, "Cậu giới thiệu cho tôi người kiểu gì vậy? Người ta đã kết hôn rồi, hơn nữa còn có con gái hơn mười tuổi, nào là lên giường với em vợ rồi loạn luân với con gái, tôi chưa gặp ai khốn nạn như anh ta."



Người bên kia hiển nhiên là không tin, "Không thể nào, anh Bắc đến bạn gái còn chưa từng quen ai, có phải chị nhầm không."



Cô Phong mắng thầm một câu xui xẻo, tức giận nói: "Mắt tôi không có mù."



Tắt điện thoại, cô dẫm giày cao gót bỏ đi.



Trung tâm thành phố vào dịp cuối tuần chật ních người qua lại, đặc biệt hôm nay trời xanh mây trắng, gió mát hiu hiu, người ra phố đi dạo lại càng nhiều. Không ít người kinh ngạc nhìn đôi nam nữ với tư thế kỳ lạ bước ra từ quán cà phê.



Người đàn ông có khung xương to khiến cho cơ thể vừa cao vừa tráng kiện, làn da nâu mật ong khỏe khoắn, trong sự tục tằng lộ ra anh khí ngút trời. Chỉ là lúc này hai hàng lông mày rậm của hắn đang nhíu chặt lại, mặt đen thui, giống như đang định đánh nhau với ai đó.



"Anh, anh bỏ tôi xuống đi." Diệp Tiên Tiên hoảng hốt, thoạt nhìn thì bộ dạng người đàn ông này có vẻ không dễ nói chuyện, chút hăng hái vừa rồi biến đi mất, cô bắt đầu thấy hơi lo sợ.



Kỷ Bắc nhếch khóe miệng, thanh âm lạnh lùng, không mang theo một tia cảm xúc, "Không gọi ba nữa hả?"



Người quen biết Kỷ Bắc sẽ nhận ra lúc này tâm tình của hắn thật sự không tốt, tốt nhất đừng trêu chọc vào.



Mặc dù Diệp Tiên Tiên không quen biết hắn nhưng cũng vẫn nhận ra, đây là bản năng của con người khi đối mặt với nguy hiểm, cô muốn đá chân giãy giụa nhưng chân lại bị cánh tay cứng như sắt của người đàn ông giữ chặt.



Chính lúc này, thanh âm của hệ thống vang lên trong đầu Diệp Tiên Tiên, "Ký chủ, cô nhận nhầm mục tiêu rồi. Tên khốn không phải người này."



Hai mắt của cô trợn lên, không thể tin được, "Nhầm á?"



Sau đó nghe thấy người đàn ông âm trầm nói: "Muộn rồi."



Thì ra cô không cẩn thận mà nói ra miệng.



Tim của Diệp Tiên Tiên nhảy lên cổ họng, đặc biệt là tư thế này rất không thoải mái, không biết thịt của người đàn ông này làm từ cái gì, cứng muốn chết cộm hết cả người cô. Cô mạnh miệng nói: "Anh định mang tôi đi đâu?"



"Ba mang con đi chọc gậy."



Mắt Kỷ Bắc nhìn thẳng phía trước, chẳng mấy chốc đã tới bãi đỗ xe. Hắn nhét Diệp Tiên Tiên vào ghế sau rồi quay lưng tìm gì đó. Diệp Tiên Tiên xoa xoa chỗ bụng bị đè đau, tưởng rằng có thể nhân cơ hội mà bỏ chạy, ai ngờ người đàn ông này giống như mọc mắt ở sau lưng, một tay tiếp tục tìm kiếm, một tay thì kéo cô về.



"An phận thì còn có thể được bình yên vô sự."



Giọng nói của hắn trầm trầm, không có chút dịu dàng nào. Nghe vào trong tai Diệp Tiên Tiên lại như bọc một tầng băng khiến lòng bàn chân cô phát lạnh, nổi cả da gà. Đặc biệt là khi cô nhìn thấy thứ trong tay hắn, ngay lập tức da đầu cô tê dại, cả đầu toàn tiếng ong ong vang lên.



Cô gọi hệ thống ở tròng lòng, "Hệ thống mau cứu tôi đi!"



"Bổn hệ thống không cứu được, ký chủ tự giải quyết đi. Nhưng nhiệm vụ không hoàn thành, trừng phạt thì không thể miễn."



Diệp Tiên Tiên khóc không ra nước mắt, cô là đang bị hệ thống bẫy đó hả? Nếu nó nói rõ ràng thì cô có thể nhận sai mục tiêu hả?



"Ba, con sai rồi." Nói xong cô mới kinh ngạc phát hiện mình lại nói năng vô lễ, vội vàng sửa miệng, "Chú, cháu sai rồi, thật sự sai rồi."



Ánh mắt Kỷ Bắc bình tĩnh, cái mũi thẳng làm cho gương mặt có vẻ vô cùng cương nghị, còn mang theo một chút dã tính, môi mỏng khẽ mở: "Gọi là ông nội cũng vô dụng."



"Chú, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, thả cháu đi!" Thấy người đàn ông không dao động, Diệp Tiên Tiên đã dùng hết bản lĩnh, không còn cách nào nữa chỉ biết dùng đôi mắt ngập nước khổ sở nhìn hắn, "Cháu ra ngoài quên mang thuốc, bây giờ cháu sẽ về nhà uống ngay, chú thả cháu ra đi."



Nhìn cô mà xem, khúm núm thành cái dạng gì rồi, muốn cô biến thành gì cũng được chỉ cần có thể rời khỏi đây là tốt rồi.



"Uống thuốc? Được thôi."



Cục đá đè trong lòng Diệp Tiên Tiên như được trút xuống, giây tiếp theo, thân thể cao lớn của người đàn ông áp tới, hai tay cô bị hắn bẻ ngoặt ra sau.



"Cạch cạch!"



Còng tay được đeo vào.



Kỷ Bắc khóa tay cô xong thì đóng cửa sau, đi sang chỗ ghế lái, cắm chìa khóa, lái xe ra khỏi bãi.



Diệp Tiên Tiên nằm ở ghế sau, đầu óc ngơ luôn.



Không phải đồng ý với cô rồi sao? Sao còn còng cô lại?



Mà lúc này, thân thể bỗng nhiên bắt đầu nóng lên, mỗi một tế bào đều nóng hừng hực, trong thân thể giống như có vô số con kiến đang gặm cắn, ngứa, cái loại ngứa ngáy không có cách nào hình dung được. Đặc biệt là chỗ khó nói phía dưới bụng lại càng ngứa đến mức cồn cào ruột gan, không chỉ ngứa mà đồng thời còn có một loại trống rỗng kỳ lạ, giống như rất muốn có một thứ gì đó tới lấp đầy, rồi cọ xát.



Diệp Tiên Tiên biết là trừng phạt dục hỏa đốt người của hệ thống đã tới, cô có thể sống qua ngày một thân một mình nên đương nhiên có một sự cứng đầu nằm sâu trong xương cốt, cô khẽ cắn môi rồi định cố nhịn cho qua.



Ai ngờ cái loại ngứa ngáy này, cái loại trống rỗng này tựa như ăn sâu vào trong da thịt, khó có thể chịu đựng. Một dòng dịch nóng ẩm ướt tuôn ra ở giữa hai chân từng đợt từng đợt, cảm giác rất giống lúc mông bị vuốt ve trên xe buýt buổi sáng, mãnh liệt vô cùng.



Không cần nhìn thì Diệp Tiên Tiên cũng có thể biết đáy quần lót của cô đã ướt đẫm rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK