Chương 45: Em thiếu tới mức phải đi tìm "vịt"???
Trong một góc, Lưu Kiến Minh kết nối được điện thoại.
Lưu Kiến Minh: “Đội trưởng Kỷ nha! Anh đoán xem em thấy ai ở đồn công an khu Triêu Dương?”
Kỷ Bắc: “Có việc thì nói.”
Lưu Kiến Minh: “Em thấy con gái của anh.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc.
Kỷ Bắc: “Sao em ấy lại ở đồn công an?”
Lưu Kiến Minh: “Anh tuyệt đối không thể tưởng tượng được vì sao mà em ấy bị đưa tới đây đâu.”
Kỷ Bắc: “Đừng thừa nước đục thả câu, nói mau.”
Lưu Kiến Minh cười hì hì, “Theo cậu công an kia nói thì là vì tranh giành thiếu gia đầu bảng trong câu lạc bộ mà đánh nhau.”
Kỷ Bắc biết rõ, được gọi là thiếu gia, chỉ có thể là MB.
Đôi mắt đen kịt của Kỷ Bắc ẩn chứa bão tố dữ dội, hắn gằn giọng nói một câu, “Gửi tư liệu của người đàn bà và vịt kia vào điện thoại tôi. Tôi sẽ qua đó ngay lập tức.”
Tắt di động, nắm chìa khóa xe, hắn bước nhanh ra khỏi văn phòng của đội cảnh sát hình sự.
…
Khoảng chừng hai mươi phút sau, Kỷ Bắc đi vào đồn công an, liếc mắt một cái thì nhìn thấy Diệp Tiên Tiên ngồi cúi đầu một bên.
Trang điểm đậm không hợp tuổi, ăn mặc trưởng thành, đội tóc giả già dặn nhưng vẫn không che lấp đi được sự trong sáng, đáng yêu.
Kỷ Bắc mím môi, trực tiếp bỏ qua hai người đàn ông mặc quần áo tươi sáng bên cạnh. Hắn đi vài bước đến bên cạnh cô, nhìn cô từ trêи xuống, ánh mắt lạnh lẽo, “Có triển vọng lắm!”
Diệp Tiên Tiên ngửa đầu đối diện với hắn, chỉ một giây đã lại rũ mắt xuống, trái tim đập thình thịch.
Xong đời!
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Cô vội vàng nghĩ cách ở trong lòng.
Đợi đã…
Vì sao mình phải sợ hắn? Dựa vào cái gì mà mình phải sợ hắn?
Hắn có là gì của cô đâu chứ?
Cùng lắm cũng chỉ là từng có vài lần tiếp xúc thân mật, hơi quen thuộc hơn một chút so với người lạ thôi.
Lòng xấu hổ thì ai cũng có thôi mà!
Diệp Tiên Tiên tự an ủi mình.
[Á á, rất có phong cách đàn ông.]
[Đây là ai vậy? Nhìn bộ dạng giống như rất quen thuộc với streamer?]
[Là người đàn ông của streamer Tiên Tiên hả?]
[So với streamer của chúng ta thì hơi già á, hơn nữa nhìn rất hung dữ.]
[Hương vị đàn ông hiểu không? Cái này gọi là hương vị đàn ông.]
[Trưởng thành, nội liễm, tang thương, vóc người lại đẹp, phụ nữ rất thích kiểu này.]
[Tui đoán nhất định là ƈôи ȶɦịt của hắn rất lớn.]
Kỷ Bắc không biết rằng đang có vô số người tương lai ở đối diện đang soi mói hắn, hắn đưa thẻ chứng nhận ra, nói với anh chàng công an: “Nếu không có chuyện gì thì tôi đưa người về.”
Anh chàng công an còn chưa mở miệng thì Lương Liên Hoa đã lên tiếng, “Dựa vào cái gì hả, đánh người xong thì muốn đi, còn có nơi nào nói lý lẽ không hả? Cảnh sát các người bao che làm việc vì tình riêng, tôi muốn khiếu nại các người.”
Gương mặt không có chút cảm xúc nào của Kỷ Bắc cho người ta một loại cảm giác lạnh lùng, hà khắc. Hắn đưa thẻ chứng nhận ra trước mặt bà ta, “Khiếu nại tôi sao? Tôi chờ.”
Bỗng nhiên hắn tiến lên hai bước, áp sát bên tai Lương Liên Hoa, nói vài câu chỉ có hai người bọn họ mới nghe được.
Sắc mặt người kia biến đổi, vốn đang kiêu ngạo bỗng chốc như bị tạt nước lạnh dập tắt, không còn lại chút gì.
Bóng đêm mê mang, ánh trăng sáng trong ở trêи cao chiếu xuống, áng mây mỏng như dải lụa trôi về phía chân trời, lặng lẽ tiến về phía mặt trăng, kiều diễm nói không nên lời.
Khó có được một cảnh đêm đẹp đẽ như vậy nhưng Diệp Tiên Tiên lại không có tâm trạng thưởng thức, gió đêm thổi quét lên chỗ da thịt trần trụi, hơi lạnh thấm vào cơ thể, cô vòng tay quanh người rồi đi theo sau Kỷ Bắc. Dù không nhìn thấy vẻ mặt của hắn nhưng trêи người hắn tỏa ra khí lạnh làm cô có cảm giác càng lạnh hơn.
Đi nhanh tới bên cạnh Kỷ Bắc, cô mở miệng: “Vừa rồi cảm ơn chú Kỷ, cháu không làm phiền chú nữa ạ. Cháu tự gọi xe về là được rồi.”
Mới vừa nói xong thì người đàn ông đi đằng trước đột nhiên xoay người, suýt chút nữa Diệp Tiên Tiên đụng vào người hắn, hắn đưa tay nắm chặt rồi kéo người về phía chiếc xe, thân thể cao lớn đè lên, trong ánh mắt ánh lên sự phẫn nộ.
[Người đàn ông này là chú của streamer hả?]
[Không giống lắm. Không nhìn thấy bộ dạng như bị cắm sừng của hắn à.]
[Người đàn ông này tức giận?]
[Cái khí thế này, đậu má…]
[Yêu quái lông đỏ mà đứng trước mặt hắn thì tuyệt đối sẽ bị nghiền nát.]
Kỷ Bắc phả một làn khói vào cô, “Ở đâu ra mà tôi lại có một cháu gái lớn thế này? Sao tôi không biết nhỉ? Hửm?”
Lời nói thẳng thừng không chút hàm súc.
Trong nháy mắt, Diệp Tiên Tiên cảm giác được một hơi thở nguy hiểm, cô nói lắp bắp: “Kỷ, Kỷ Bắc, anh đừng như vậy…”
Bàn tay dày rộng của Kỷ Bắc luồn vào trong vạt váy của cô, vân vê âm hạch, “Nứиɠ đến mức phải đi tìm vịt để làm à? Hửm?”
“Ô ~ không phải. Chỉ vì tò mò nên mới đi xem thôi.” Diệp Tiên Tiên bị xoa mà tê dại cả người, máu trong người như trào ngược lên, hai chân run rẩy.
[Hắn ghen!]
[Hắn đang móc huyệt…]
[Mắt lầu trêи tinh thật.]
[Ông đây cũng đâu có mù.]
[Thế mà lại dùng đến chiêu móc huyệt ấy.]
[Kỹ thuật của hắn thế nào? Streamer ơi, em bị hắn móc có thích không?]
[Nhìn bộ dạng của streamer thì chẳng phải sẽ biết em ấy có sướиɠ hay không à.]
Trong màn hình, nơi cửa xe ngược sáng tối tăm, thân hình to lớn của người đàn ông đè lên người thiếu nữ, gần như bao phủ toàn bộ, bàn tay của người đàn ông luồn vào trong váy thiếu nữ, trêи cánh tay nổi đầy cơ bắp. Mà thiếu nữ thì thở hổn hển, ánh mắt mê mang.
Hiển nhiên là có cảm giác.
Quản lý của Ám ɖu͙ƈ và Mạc Túc cùng nhau đi ra khỏi đồn công an, ánh mắt Mạc Túc hướng về phía chiếc xe việt dã trong góc, xuyên qua cửa kính, lờ mờ có thể trông thấy bóng dáng thiếu nữ và người đàn ông kia ôm chặt nhau.
Ánh mắt Mạc Túc trở nên buồn bã.
Quản lý nhìn theo tầm mắt của hắn, vỗ vỗ vai hắn, “Có một số người không phải là người mà loại người như chúng ta có thể mơ tưởng, về thôi.”
Váy của Diệp Tiên Tiên bị Kỷ Bắc kéo lên cao, dồn tại eo, qυầи ɭót ren màu đen lộ ra bên ngoài, mép quần bị vạch sang một bên, huyệt không có gì che chắn tiếp xúc trực tiếp với không khí, sự mát lạnh mang tới cảm giác không an toàn.