Chương 73
Kỷ Bắc ôm Diệp Tiên Tiên, kéo váy lên cho cô, ôm cô lên giường, nhẹ tay vỗ lưng cho cô, trong vô thức dùng giọng nói nhẹ nhàng dỗ: "Tốt, tốt, Kỷ Bắc là cái lão khốn kiếp, lão lưu manh, em mắng thế nào cũng được, đừng để bản thân bị buồn bực."Những người quen biết Kỷ Bắc sẽ không bao giờ nghĩ tới hắn còn có một mặt ôn nhu như thế, chỉ có thể nói, tại trước mặt cô gái mình thích, nam nhân có xấu xa cũng sẽ có sự ôn nhu cùng quan tâm của hắn.
Mới vừa rồi còn một bộ dáng muốn ăn cô vào bụng, hiện tại lại giả vờ làm người tốt sao?
Diệp Tiên Tiên không để ý tới hắn, cũng không mắng, chỉ thút thít khóc.
Kỷ Bắc chưa từng dỗ dành nữ nhân, chỉ biết vỗ nhè nhẹ "Ngoan, là tôi sai, lần sau tôi làm nhẹ chút."
"Còn có lần sau?" Diệp Tiên Tiên quát, đầu nhỏ vùi trong ngực hắn ngẩng lên, dùng đôi mắt ngập nước nhìn hắn chằm chằm.
Có chút hạ nghiêng đôi mắt yếu đuối, lại bởi vì khóc mà đỏ lên lại mười phần đáng thương, lông mi dính giọt nước mắt, như hoa mùa xuân nở rộ, mềm mại đến động lòng.
Ánh mắt Kỷ Bắc mềm mại: "Được, được, không có lần sau."
Diệp Tiên Tiên chuyển nằm sấp, lại bắt đầu khóc.
Làm sao lại khóc rồi?
Lông mày Kỷ Bắc nhăn lại, làm sao không nín vậy?
Hắn nghĩ nghĩ, đã mềm không được, vậy thì cứng. Nắm lấy cái vú tròn trịa của cô, giọng trầm nói: "Em lại khóc tôi sẽ chơi em nữa."
Diệp Tiên Tiên trợn tròn hai mắt, nước mắt chảy bên má. "Anh, anh, anh là đồ lưu manh..."
Hắn dùng tay lau nước mắt của cô, Kỷ Bắc lại dùng âm thanh ôn nhu, "Ngoan, không khóc thì tôi không chơi em."
Logic lưu manh gì vậy?
Diệp Tiên Tiên chán nản, cũng thật không dám khóc nữa, nếu không ai biết cái lão lưu manh này có hay không thể chơi cô lần nữa.
Quay lưng đi, không thèm quan tâm hắn.
Thấy cách này hữu hiệu, Kỷ Bắc nhẹ nhàng thở ra, vuốt vuốt tóc cô, đứng dậy vào phòng vệ sinh lấy khắn ướt lau cho cô.
Diệp Tiên Tiên mệt không muốn động, mặc hắn loay hoay, thân thể cảm nhận sảng khoái, khí lực yếu ớt. Mê mẩn trừng trừng liền muốn ngủ.
"Mặc đồ này liền muốn ngủ, không cảm thấy khó chịu sao?".
Kỷ Bắc bất đắc dĩ, ở trước mặt cô, mình liền không quản nổi trái tim. Bỏ đi váy của cô, lại lau sạch lưng, đắp cho cô một lớp chăn mỏng.
Bận bịu một chút, chỗ đó cũng dần mềm xuống. Kỷ Bắc lấy ra một điếu thuốc đi qua ghế sa lon hút.
Không sai biệt lắm hút đến nửa điếu, điện thoại lần nữa vang lên, ngậm thuốc lá lên miệng, lấy ra nhìn, là Vương Ích Dương gọi tới.
Nhấn mở kết nối.
"Đội trưởng Kỷ, tìm được công cụ gây án. Chúng tôi đang thẩm tra đối chiếu vân tay."
"Ừm, tôi lập tức trở lại."
Kỷ Bắc dập đi điếu thuốc, quay đầu nhìn thoáng qua bên trong phòng ngủ.
"Cô nhóc bịp bợm."
Nắng sớm mờ mờ, mặt trời mới mọc ẩn hiện.
Diệp Tiên Tiên bị buồn tiểu đến tỉnh.
Suýt chút nữa té ngã, hai chân bủn rủn bất lực giống như vừa chạy mười mấy cây số, hình ảnh tối hôm qua hiện lên trong đầu, kia một tấm một tấm đều là phim hành động!
Diệp Tiên Tiên che mặt, vừa thẹn thẹn lại ủy khuất, mà tối qua khóc phần lớn nguyên tại đây.
Mang dép đi đến phòng vệ sinh, nhìn thấy con mắt hơi sưng trong gương, dưới cổ đầy những vết tím xanh không đồng nhất, khí tức buồn ngủ của cô đều bay biến.
"Ài! Cái này để tôi ngày mai gặp người thế nào đây."
"Lão lưu manh, nếu có lần sau nữa, tôi, tôi cắn chết
anh."
Nằm lại giường thì không còn buồn ngủ. Diệp Tiên Tiên bật đèn trên bàn nhỏ, thoáng nhìn đầu giường có chén nước đầy, lòng đột nhiên sợ hãi, không hiểu, nhớ tới Kỷ Bắc tại bên tai cô nói câu kia: "Theo tôi, tôi sẽ đối tốt với em."
Hắn đối với cô có lẽ không đủ ôn nhu, có lẽ quá bá đạo, nhưng hắn thật tâm, từ những thứ nhỏ nhất. Chính là một chút quan tâm nhỏ làm ấm lòng người.
Diệp Tiên Tiên nhìn chằm chằm ly nước kia, xuất thần thật lâu.
Giống như có thứ gì đó lên men trong lồng ngực, buồn buồn.
Bưng ly nước lên, mấy ngụm liền uống cạn, lại ngây ngẩn tựa ở đầu giường.
Mặc dù mối tình đầu kết thúc một cách thất bại, sâu trong đáy lòng vẫn có ước mơ về tình yêu.
Có một nguyện vọng giản dị mà đơn giản: người cô yêu là người yêu của cô.
Coi như đây là một cái nguyện vọng đơn giản, lại bởi vì sự tồn tại của hệ thống mà trở nên không còn đơn giản. Nhưng nỗ lực đồng thời nhận được hồi báo cũng phong phú, Diệp Tiên Tiên cũng không oán giận, thậm chí là cảm kích hệ thống. Thời gian khổ cực đi qua, cô thực tế hơn so với những nữ sinh khác, đem được mất so đo rõ, cho nên mới luôn đẩy Kỷ Bắc ra xa hơn.
Người vất vả cả đời, đơn giản vì muốn cuộc sống qua tốt hơn. Cô có đường tắt, vì cái gì mà muốn từ bỏ đâu.
Đồng hồ báo thức kêu, kéo cô ra khỏi suy nghĩ.
Mặc vào áo sơ mi ngắn tay có nút thắt, đem cổ áo hơi kéo cao lên, tốt xấu cũng đem vết tích đáng nghi che đi.
Đi đến cửa trường học, Diệp Tiên Tiên phát hiện Dịch Trận Phong đến cùng lúc với cô.
Cô khẽ gật đầu, từ bên cạnh hắn đi qua.
"Diệp Tiên Tiên."
Nghe được thanh âm, cô quay đầu, nhàn nhạt cười, lúm đồng tiền hơi nhạt hiện lên, "Lớp trưởng Dịch, có chuyện gì sao?"
Khách khí mà xa cách.
Dịch Trận Phong nhíu mày một chút, hắn không thoải mái, rất không thoải mái, không nghĩ ra chỗ nào có vấn đề.
Trong khoảng thời gian gần đây, cô đối với hắn như gần như xa.
Có đôi khi cô nhìn hắn, liền có thể để hắn có loại cảm giác cả thế giới cô chỉ sùng bái hắn. Nhưng quay người, lại cho hắn cảm giác hắn chỉ là cái người râu ria, nhìn nhiều cũng ngại lãng phí.
Hắn cũng hoài nghi là bởi vì Vệ Dương, nhưng thông qua quan sát kỹ, Vệ Dương đơn thuần là yêu đơn phương.
Dịch Trận Phong phi thường không thích loại cảm giác không nắm chắc được này.