Chương 83: Cứu Mạc Túc
Sắc trời ngoài cửa sổ đã tối, trêи lối đi ánh lên ánh sáng nhu hoàng. Ngoặt vào một ngã rẽ, Diệp Tiên Tiên lấy ra điện thoại di động gọi điện thoại báo cảnh sát, "A, cảnh sát sao? Tôi muốn báo cáo Hội sở phía Nam phòng 11021 có người tụ tập ɖâʍ loạn."
[Chiêu này tốt, chơi bọn hắn một vố.]
[Streamer Tiên Tiên lần này lại không hề ngốc nha]
Con người rắn rỏi 88 – chữ đen: [-.- Tiên Tiên của ta rất thông minh đấy!]
Kẻ Chấp Pháp khen thưởng: [Là của ai vẫn là ẩn số.]
[Hào ca thật bá khí.]
[Bái phục.]
[Bọn hắn vấy bẩn streamer, streamer không vấy bẩn được bọn hắn, tìm thêm phiền phức cho bọn hắn cũng tốt.]
Diệp Tiên Tiên gượng cười, cô nào dám thật đánh a, giả vờ giả vịt phát tiết thôi.
Tốt rồi! Nhưng thật ra là sợ, sợ bị người trả thù.
Tắt điện thoại, cửa phòng đối diện mở ra, đi tới một nữ nhân tuổi chừng năm mươi, quần áo ngăn nắp xinh đẹp, mặt đầy xuân sắc, một bộ được ân ái qua. Nàng nhìn thấy Diệp Tiên Tiên đứng ở chân tường, ánh mắt lấp lóe, xẹt qua một tia đố kị.
Nữ nhân kéo cửa vào, ngẩng đầu đi qua trước mặt cô.
Mắt Diếp Tiên Tiên đã được gia trì, qua một cái liếc mắt nhỏ đã thấy rõ cảnh tượng trong phòng, mấy nữ nhân đã có tuổi, một nam nhân. Mà nam nhân kia nằm trêи mặt đất, mặt mũi xanh xao, bờ môi phát tím, một bộ dáng hao tổn tinh lực quá độ.
Mặt hắn là hướng về phía cửa, ánh mắt chạm phải ánh mắt Diệp Tiên Tiên.
Sáng lên.
Lại ảm đạm.
Thoáng qua liền mất.
Một lão bà làn da ngăm đen cưỡi trêи háng hắn, cái bυ" rung rung, cái ʍôиɠ xoay đi xoay lại.
Trong miệng "A a a..." rêи rỉ.
Nguyên nhân cô để ý không phải tràng diện trong phòng, mà là hai người này cô đều biết.
Nhóm người xem tự nhiên cũng nhìn thấy.
[Là tên trai bao đó.]
[Ta nhìn tên trai bao đó giống như bị ép khô.]
[Tinh tẫn nhân vong.]
Tính hối lộ đã úy nhiên thành phong. Diệp Tiên Tiên cũng có nghe thấy, từng nghe nói qua nữ nhân tìm trai bao sẽ dùng một chút thuốc phụ trợ, còn có một số tin tức trai bao bị chơi đến kiệt lực mà chết.
Nhìn sắc mặt Mạc Túc cũng là sắp đến rồi.
Nhưng cô không có năng lực đi quản. Diệp Tiên Tiên giả bộ như không nhìn thấy, đi ra chỗ ngoặt, nhưng thời gian dần trôi qua, bước chân càng bước càng chậm, quay đầu nhìn lại hướng gian phòng đang đóng chặt cửa kia.
Kẻ Chấp Pháp – chữ đen: [cô gái hiền lành, muốn cứu thì cứu đi.]
Nhóm người xem đi theo phụ họa.
[Cứu hắn đi, trai bao thật đáng thương.]
[Bị chơi đến thoát tinh chết, nam nhân thật bi ai a.]
[Nhân gian chính là tang thương.]
[Còn tang thương cái gì! Đường là do chính hắn chọn, không ai ép hắn.]
Cô ốc còn không mang nổi mình ốc, còn có dư thừa lòng nhiệt tình phân cho người khác sao? Diệp Tiên Tiên cắn môi, do dự mãi, thở dài một hơi.
Thôi, thử một chút xem sao!
Coi như thật thiện lương một lần.
Đã quyết định thì không do dự nữa, ấn chuông cửa phòng.
Đợi gần nửa phút, cửa mở một khe nhỏ. Nữ nhân mở cửa nhìn thấy Diệp Tiên Tiên, ngữ khí bất thiện "Có chuyện gì?"
Diệp Tiên Tiên lắc lắc điện thoại, đem lịch sử cuộc gọi tới cảnh sát đưa đến trước mặt nàng, trêи mặt mang theo tia xem thường, "A, tôi vừa mới thấy mấy người chơi một nam nhân. Tôi không vừa mắt liền báo cảnh sát rồi."
Nữ nhân ánh mắt hung ác, như muốn ăn Diệp Tiên Tiên, "Cô là ai? Lo chuyện bao đồng."
[Thao, mụ già hung dữ, streamer cẩn thận.]
Diệp Tiên Tiên ổn định tinh thần, lui về sau một bước, mỉm cười cười ra tiếng, "Đánh tôi cũng vô dụng, nếu bà không đi cẩn thận ngày mai được lên báo đó. A~ Vậy coi như~~"
Vế sau cô chưa nói xong, nhưng ý tứ trong đó vừa nghe liền hiểu rõ. Cô biết, mấy lão bà chơi trai bao đều có chút địa vị xã hội, hoặc là chồng nàng ta có chút địa vị xã hội, các nàng cũng không dám để người ngoài biết được. Diệp Tiên Tiên cũng là đang đánh cược.
Kết quả không thể nghi ngờ là cược đúng rồi.
Cô trốn ở chỗ ngoặt, nhìn xem lão bà đi vào cùng bạn nói mấy câu, bốn nữ nhân lần lượt ra khỏi phòng.
Lại đợi một lát, Diệp Tiên Tiên mới đi vặn thử cửa phòng, chắc là đi vội vàng, cửa phòng không hoàn toàn bị khóa lại, nhẹ nhàng vặn một cái liền mở ra.
Diệp Tiên Tiên đi vào trong phòng, giường chiếu lộn xộn, điều hòa để nhiệt độ rất thấp, lại không thể tiêu tan không khí ô uế. Tú khí nhíu mày lên, đi đến bên cạnh Mạc Túc sắc mặt tái nhợt, bờ môi đều đen, ngồi xổm xuống hỏi hắn, "Anh còn ổn đó chứ? Có cần tôi gọi xe cứu thương cho anh không?"
Nhìn thấy Diệp Tiên Tiên tiến đến, con ngươi mất đi tiêu cự của Mạc Túc dần dần có tia thay đổi, hắn giật giật bờ môi, "Không cần."
Mới mở miệng âm thanh khàn vô cùng.