Chương 20: Cọ Nhũ Hoa vào Thầy Tang
Bảo cô ôm ông Thần mặt đen này, còn, còn phải cọ vú vào người hắn ấy hả? Thế, thế thì không phải là muốn cô chết à!
Diệp Tiên Tiên ôm mặt kêu gào ở trong lòng.
Nhưng lại nghĩ tới phần khen thưởng ngẫu nhiên kia thì trong lòng Diệp Tiên Tiên cảm thấy không nỡ, chính vì là khen thưởng ngẫu nhiên nên mới càng tăng thêm sức hấp dẫn của nó.
Trên giường bệnh, thiếu nữ với sắc mặt tái nhợt phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt.
Trong phòng chỉ có giáo viên y tế, Tang Vu và Diệp Tiên Tiên, vô cùng yên tĩnh. Cho nên tiếng rên rỉ nho nhỏ của cô trở nên rất rõ ràng.
Giáo viên y tế đặt lọ thuốc trên tay xuống rồi dặn dò: “Xoa lên chỗ bầm tím của cô bé thì sẽ đỡ.”
Giáo viên y tế vừa dứt lời thì Diệp Tiên Tiên đã hé mắt ra, “Thầy Tang, em đang ở đâu vậy ạ?”
Tang Vu nói: “Em bị hôn mê nên thầy đưa em tới phòng y tế.” Thấy mặt cô vẫn tái nhợt thì hắn không yên tâm lại hỏi: “Cảm thấy thế nào rồi? Còn choáng không?”
Là một thứ giọng điệu dịu dàng mà Diệp Tiên Tiên chưa từng được nghe thấy. Tang Vu hơi nghiêng đầu, từ góc độ của Diệp Tiên Tiên thì vừa vặn có thể nhìn được ba phần tư sườn mặt của hắn, không phải đặc biệt đẹp trai nhưng lại có hương vị của đàn ông trưởng thành, nếp nhăn hai bên mũi và má của hắn khá sâu khiến hắn thoạt nhìn hơi nghiêm khắc. Diệp Tiên Tiên muốn chống tay ngồi dậy nói chuyện với hắn nhưng đôi mắt lại lấp lánh ánh nước. Tang Vu đè vai cô lại, “Khó chịu thì cứ nằm đi.”
Nước mắt trượt xuống theo khóe mắt, Diệp Tiên Tiên nói bằng giọng nghẹn ngào, “Em chẳng làm gì bạn ấy sao bạn ấy cứ luôn nhằm vào em vậy ạ? Hu hu~”
Giáo viên y tế khép cửa phòng trong lại, đi ra phòng ngoài ngồi chơi điện thoại.
Tình hình học sinh trong lớp mình đương nhiên Tang Vu hiểu rõ, tính tình ương ngạnh của Tiền Bích Vũ cũng không phải mới thể hiện ra, có thể nói cô nàng chính là một con mèo ghê gớm, ngay cả Tang Vu cũng không có sức mà uốn nắn lại, hắn chỉ biết khuyên giải rồi an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, trường học sẽ xử lý thật công bằng. Phải phạt thế nào thì sẽ phạt như thế. Nếu thân thể không khỏe thì em về nhà nghỉ ngơi hai ngày đi, đỡ rồi thì hẵng đi học.”
Khi Tang Vu còn đang cố nói bằng giọng nhẹ nhàng hết sức có thể thì bỗng nhiên thiếu nữ ngồi trên giường bệnh xoay người nhào vào trong lòng ngực hắn, hai tay quấn quanh cổ hắn rồi vùi đầu vào, cơ thể run rẩy, khóc rưng rức.
Tang Vu bỗng ngẩn người, sự việc xảy ra bất chợt thật sự nằm ngoài dự tính của hắn, hắn muốn đẩy cô ra nhưng cô đang đau lòng như vậy, lại còn là học sinh của hắn, về tình về lý thì hắn cũng không nên lạnh lùng mà đẩy cô ra.
Nhưng chẳng mấy chốc Tang Vu đã nhận ra điều không ổn.
Đã bước vào tháng năm, đa số mọi người chỉ mặc một chiếc áo mỏng. Cô lại ôm hắn rất chặt, Tang Vu có thể cảm nhận được bầu vú đầy đặn của cô bé đang dán chặt trước ngực hắn, cánh tay mềm mại như không xương vòng quanh người hắn và những giọt nước mắt nóng hổi thì thấm ướt cổ hắn.
Mùi hương thanh khiết thoảng qua trước mũi, thơm ngọt đến mức làm mọi lỗ chân lông trên người hắn giãn nở thư thái.
Tang Vu không dám động đậy.
Tang Vu thở ra một hơi rồi nói: “Bên ngoài còn có người, em ôm thầy như vậy thì không ổn lắm đâu. Em buông ra đi đã.”
Diệp Tiên Tiên hít mũi, thút tha thút thít, “Ý thầy Tang là nếu không có người thì em có thể ôm thầy như vậy ạ?”
Giọng nói của Tang Vu trở nên nghiêm khắc hơn một chút, “Diệp Tiên Tiên, đừng có xuyên tạc ý của thầy.”
“Hu hu hu ~ em đâu có.”
Rồi, lại khóc…
Đối với Diệp Tiên Tiên thì Tang Vu không hiểu rõ lắm, ít nói ngoan ngoãn không gây chuyện, là một học sinh không khiến giáo viên phải lo lắng. Bỗng nhiên phải tiếp xúc gần như thế này khiến hắn rất đau đầu.
Đánh không được, mắng không xong, lại càng không thể hung dữ.
Nếu như cô gào khóc lớn tiếng thì Tang Vu cũng có thể dứt khoát đẩy cô ra, nhưng cái loại khóc rấm rứt như mèo kêu này lại làm người ta phải thương tiếc.
Tuy Tang Vu là người nghiêm túc, cứng nhắc nhưng vẫn là đàn ông.
Hắn không tự chủ được mà lại nghĩ liệu có phải vừa rồi giọng mình hơi nghiêm khắc quá không.
Đột nhiên, trên cánh tay của Tang Vu truyền đến cảm giác khác thường, bộ ngực đầy đặn mềm mại của cô bé đang cọ cọ lên cánh tay rũ bên sườn của hắn. Hôm nay hắn mặc áo sơ mi cộc tay nên cảm nhận vô cùng rõ ràng.
Đầy đặn, co dãn…
Nếu bóp trong tay thì chắc chắn là rất thích.
Hắn nghĩ cái gì vậy trời~
Nhưng không đợi Tang Vu tiếp tục tự trách thì một cái cọ xát nữa lại truyền đến.
Cánh tay hắn run lên một cái, giống như có một dòng điện đang truyền từ tay xuống dưới hông của hắn, đốt cháy hắn.
Hắn muốn mở miệng dùng lời nói đúng đắn để gạt cô ra nhưng lại sợ hành động của cô chỉ là vô tình, nếu nói ra sẽ chỉ làm hai người trở nên lúng túng.
Thân thể hắn cứng đờ, tiến thoái lưỡng nan.
Tang Vu ổn định lại hô hấp, cố gắng nói thật nhẹ nhàng, “Diệp Tiên Tiên, em buông tay ra đã rồi chúng ta nói chuyện.”
Diệp Tiên Tiên ngước mắt, “Thầy Tang ơi, thầy ôm em một cái được không ạ?”
Đôi mắt ướt át còn sót lại nước mắt ánh lên vẻ bất lực như bóp lấy tim người nhìn vào nó.
Thấy Tang Vu hình như định từ chối thì cô lại mở miệng: “Từ năm em mười hai tuổi, ba mẹ ly hôn thì không còn ai ôm em nữa.”
Hàng mi rũ xuống, một giọt nước mắt lăn xuống gò má, rơi ‘tách’ lên mu bàn tay của Tang Vu. Trong lòng Tang Vu có chút không nỡ, tình hình gia đình cô hắn có biết sơ sơ, cô phải sống một thân một mình, không được ai yêu thương. Hắn nghĩ thầm: Cô nhóc phải chịu ấm ức nên muốn tìm kiếm sự che chở của bậc cha chú cũng không có gì đáng trách. Mà hắn là thầy của cô, cũng coi như là một nửa bậc bề trên, cho cô một cái ôm cũng không quá đáng.
Chuẩn bị tâm lý thật tốt xong, Tang Vu vươn tay kéo Diệp Tiên Tiên vào trong lòng, thân thể nhỏ nhắn mềm mại như bông dựa sát vào hắn, Tang Vu không biết cô bôi gì lên người mà có mùi hương rất thơm.
Diệp Tiên Tiên nhớ đến một quyển sách mình từng đọc, trong đó ghi rằng bất kể nam hay nữ, lỗ tai luôn là chỗ mẫn cảm chết người.
Cô nghĩ có lẽ nên thử một lần.