Chương 62
Kỷ Bắc trầm ngâm một chút, nói bằng giọng rầu rĩ: "Không được, em ấy cứng đầu lắm."
Lỡ đâu chữa lợn lành thành lợn què thì hắn xong đời.
"Không thì tặng hoa cho cô ấy?"
Kỷ Bắc nói: "Thôi, không khéo vừa quay người là em ấy đã ném đi rồi." Hắn xoa ấn đường, "Cậu nói xem, có phải tôi là kiểu đàn ông mà phụ nữ đặc biệt không thích không?"
Đội trưởng gặp khó khăn trong tình cảm nên bắt đầu hoài nghi cuộc đời hả?
Lưu Kiến Minh ít nhiều gì cũng muốn an ủi một chút, "Đội trưởng Kỷ này, anh phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, cô gái nào có thể thoát được tay anh chứ? Chị dâu nhỏ cùng lắm cũng chỉ là có chút băn khoăn thôi. Anh cho cô ấy thêm chút thời gian đi, không biết chừng một ngày nào đó sẽ nhận ra lòng mình."
Kỷ Bắc như đang suy nghĩ điều gì đó.
Vụ án cấp bách, thôi thì việc riêng cứ từ từ vậy!
Tiện thể để chút thời gian cho cô nhóc bớt giận.
...
Về đến nhà, trong lòng bàn tay Diệp Tiên Tiên chợt có thêm một viên thuốc nhỏ và một tờ 100 tệ, là phần thưởng của nhiệm vụ theo dõi và nhiệm vụ ẩn. Trải qua sinh tử để theo dõi vậy mà lại đạt được phần thưởng là 100 tệ, Diệp Tiên Tiên vô cùng thất vọng.
Viên thuốc trong tay có kích thước không khác lắm với viên thuốc mùi hương cơ thể. Không cần cô phải hỏi thì hệ thống đã lên tiếng giải thích, "Đây là thuốc sáng mắt, sau khi dùng thì hai mắt của ký chủ sẽ càng thêm sáng ngời có thần, cũng sẽ không phải lo những bệnh tật về mắt như cận thị gì đó."
Thứ tốt nha, lại còn rất có tác dụng thực tế.
Một chút thất vọng trong lòng kia rốt cuộc cũng được xoa dịu.
Tuy bây giờ cô không bị cận nhưng khó có thể bảo đảm tương lai sẽ không bị. Có thể phòng tránh những điều chưa xảy ra thì đương nhiên là tốt nhất. Diệp Tiên Tiên mừng rõ ăn viên thuốc sáng mắt, vừa vào miệng là tan ngay, hiệu lực của thuốc hóa thành dòng nước ấm quanh quẩn nơi đôi mắt, tựa như đang chữa trị phần thị lực bị tổn thương.
Cô mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhìn xa rồi lại nhìn gần, quả thực là thấy rõ hơn không ít.
Diệp Tiên Tiên vô cùng hài lòng với hiệu quả của thuốc.
Thực phẩm trong nhà đã đầy đủ nên cô không đi ra ngoài nữa.
Hôm sau, cả một ngày Diệp Tiên Tiên không ra khỏi cửa, ở nhà nói chuyện phiếm ca hát và nhảy múa với nhóm làn đạn. Tang Vu có gọi điện thoại tới hỏi tình trạng cơ thể của cô, tiện thể thúc giục cô tuần tới đi học.
Kỷ Bắc cũng nhắn mấy tin đến, toàn bộ đều là xin lỗi chuyện đêm đó và cũng giải thích gần đây rất bận, để cô an tâm đi học gì đó.
Cô ước gì mỗi ngày anh ta đều bận rộn đến chân không chạm đất thì càng tốt ấy!
Hôm nay cô nhận được nhiệm vụ hàng ngày là đứng trước gương tự sờ vú một phút, khen thưởng 100 tệ.
Không có nhiệm vụ nào đơn giản hơn cái này nữa.
Chẳng mấy chốc một ngày đã trôi qua.
Từ cuối tuần vừa rồi cho đến nay, những chuyện mà Diệp Tiên Tiên trải qua có thể nói là hết hồn hết vía, bất chợt trở lại cuộc sống vườn trường yên bình lại khiến cô có phần hoảng hốt.
Cô mở video và làn đạn ra.
Bởi vì thời gian còn sớm nên nhóm làn đạn đang onl cũng không nhiều. Gần 1000 người xem.
Bởi vì phải tới văn phòng của thầy Tang để trả phép nên Diệp Tiên Tiên đi ngang qua lớp 12 – 5, mấy cậu học sinh nam ghé vào bệ cửa sổ nhìn Diệp Tiên Tiên chạy ngang qua thì vừa ồn ào, lại còn huýt sáo.
Lớp 12 – 5 ở trường trung học Dương Minh được gọi là lớp rác rưởi, học sinh trong lớp đều là những học sinh bị đào thải từ lớp khác ra, rồi gom bọn họ vào trong lớp này để tự sinh tự diệt.
Chơi gái, hút thuốc, trốn học...
Tất cả tật xấu của học sinh hư đều có cả.
Tiền Bích Vũ ở tầng trên nhìn thấy thì đen mặt, "Nhìn kìa, con tiện nhân kia vừa đến là lại đi câu trai đấy."
Tưởng Mật nói: "Cậu mặc kệ đi, đến thầy Tang cũng bao che cho nó kia kìa."
"Hừ!"
Mấy ngày nay Tiền Bích Vũ trải qua không vui vẻ gì, hôm đó sau khi dùng sách đánh Diệp Tiên Tiên xong bị thầy chủ nhiệm phạt viết kiểm điểm thì thôi, lại còn bị gọi phụ huynh, bị cha mẹ mắng, tiền tiêu vặt cũng bị cắt bớt. Đã thế trường còn thông báo sẽ ghi lỗi vào học bạ.
Càng khiến cô ta bực bội hơn chính là, thái độ của Vệ Dương đối với cô ta.
Trong lòng cô ta có vô số suy nghĩ muốn trả thù nhưng lại chỉ có thể nổi lên rồi lại đè xuống, khiến cho cô nàng tức muốn hộc máu.
Một cậu bạn miệng ngậm thuốc lá, bộ dạng rất đẹp trai bỗng lên tiếng, "Em gái ơi, từ từ thôi."
Diệp Tiên Tiên tự nhận là học sinh ngoan, không muốn để ý đến những học sinh hư đó. Cô thản nhiên hỏi: "Có việc gì sao ạ?"
Cậu trai cà lơ phất phơ dựa vào tường, giơ ngang chân chặn trước người cô, phả một hơi khói thuốc, "Em trộm đồ của anh, định cứ thế mà đi hả?"
[Được hôm anh đây dậy sớm lại gặp phải một thằng nhóc ra vẻ ngầu.]
Diệp Tiên Tiên kinh ngạc nhìn cậu ta, "Em trộm cái gì của anh ạ? Anh đừng có nói bậy."
Cậu chàng đẹp trai dùng tay che ngực, làm ra vẻ mặt Tây Thi ôm ngực(*), "Em trộm mất trái tim của anh rồi..."
(*)Tây Thi ôm ngực: Tây Thi vốn có bệnh đau ngực và mỗi khi đau, cô thường lấy tay ôm ngực, khẽ nhăn mày. Biểu cảm mong manh, đáng thương ấy kết hợp cùng nét đẹp thanh tú trên gương mặt lại càng khiến cho Tây Thi thêm quyến rũ bội phần. Cô gái Đông Thi vốn xấu xí, thấy Tây Thi mặt nhăn lại vẫn còn đẹp mê hồn bèn bắt chước. Tưởng rằng mình sẽ đẹp như Tây Thi, thế nhưng Đông Thi bắt chước chỉ thêm xấu lạ, khiến người ta nhìn thấy đều chạy đi, thậm chí không dám ra đường nữa.
"Ố ồ..."
"Anh đại bị trộm mất tim rồi."
"Ha ha!"
Trên hành lang, đám học sinh nam lại bắt đầu ồn ào huýt sáo.
[Ố ồ, dám đùa giỡn streamer Tiên Tiên của chúng ta, bóp nát trứng của cậu ta đi.]
[Ông đây vừa nhìn đã biết cậu ta là một tên chim nhỏ.]
[Lầu trên nhìn thế nào mà ra vậy?]
[Ông đây có mắt nhìn xuyên đồ vật, các người không biết hả.]
[Anh đây chỉ thấy có một con bò bị thổi bay lên trời thôi.]
[Phắc.]
"Ký chủ chú ý, nhiệm vụ hàng ngày hôm nay là trong vòng mười phút ký chủ phải sờ được mông của cậu học sinh nam đang đùa giỡn cô. Thành công thì khen thưởng 100 tệ, thất bại thì trừng phạt rên rỉ trước mặt mọi người một phút."
Diệp Tiên Tiên giật mình, đây chẳng phải gọi là đùa giỡn ngược lại hả?
Cô hơi cúi đầu, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
Nhưng dáng vẻ này ở trong mắt người khác lại là ngượng ngùng mà luống cuống, bộ dạng đáng yêu yếu đuối càng khiến cho máu trong người các học sinh nam thêm sôi trào.
Diệp Tiên Tiên đi lên trước một bước, áp sát tường, lấy thân mình và cặp sách che đi tầm mắt của mọi người phía sau, rồi đột nhiên vươn tay bóp lấy mông của cậu bạn đẹp trai kia, có chút rắn chắc, nhưng còn lâu mới sờ thích bằng mông của Triều Âm.
Điếu thuốc trên miệng cậu chàng đẹp trai rơi xuống đất, nhưng cậu ta lấy lại bình tĩnh rất nhanh, cười một cách vô lại, "Em gái, nhìn trúng anh thật à? Muốn anh dùng dương vật chơi em hả?"
Nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành vang lên.