• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51​

Người con trai ngồi trên ghế đá lại gọi thêm mấy cuộc điện thoại nữa, nội dung kỳ quái khác nhau nhưng kết quả cuối cùng thì đều là có người đưa tiền để anh ta mua đồ, mà còn toàn là những thứ đắt tiền như đồng hồ, ô tô...
Dần dần, Diệp Tiên Tiên nhận ra, hình như cô đã nghe được rất nhiều chuyện không nên.


Kẻ lừa đảo, anh là một tên lừa đảo tình cảm!


Khí lạnh truyền từ gan bàn chân lên trên, cùng lúc đó nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành cũng vang lên.


Diệp Tiên Tiên cảm ơn trời đất, chỉ muốn chạy khỏi cái nơi thị phi này ngay lập tức.


Không xong rồi! Hai chân cô vì ngồi xổm trong thời gian quá dài nên máu không tuần hoàn, tê cứng mất cảm giác. Lúc cô bước lùi lại thì hai chân lảo đảo, phát ra tiếng động rất nhỏ.


"Ai đó?" Theo tiếng quát lớn của người con trai, trái tim nhỏ bé của Diệp Tiên Tiên run rẩy một cái, cô muốn chạy nhưng chân lại giống như đạp lên bông, mềm nhũn vô lực. Có trách thì chỉ trách sao cha mẹ không tạo ra thêm hai chân cho cô, hoặc nên nói là cô quá chủ quan, không cẩn thận.


Hay là do mấy nhiệm vụ trước quá thuận lợi khiến cô đắc ý vênh váo? Mới đi được hai bước, đột nhiên cánh tay bị người con trai kia giữ lại.


"Nghe hết rồi?"


"Một chút thôi, một chút thôi..."


Hương hoa dành dành tràn ngập nơi đầu mũi, người con trai liếm liếm môi, cặp lông mày đậm dài của anh ta bị tóc mái che khuất, như ẩn như hiện, đôi môi đẹp như cánh hoa thốt ra lời làm Diệp Tiên Tiên sợ hãi, "Cô nói xem, tôi có nên băm cô ra làm phân bón cho cây không nhỉ? Hay là ~"


Anh ta tạm dừng hai giây, tựa như nhớ tới cái gì đó, khóe môi khẽ cong lên, nói ra những lời khiến nỗi sợ của Diệp Tiên Tiên lên tới đỉnh điểm. "Quê tôi ở có một nhà máy nghiền, chỗ da thịt non nớt như thế này thì không đến nửa tiếng là có thể xay nhừ rồi, rồi rải xuống ao cá thần không biết quỷ không hay. Thật tốt nha! Cô nói xem có đúng không?"


"Không, không tốt, chỗ nào cũng... Không tốt..."


Thật sự thì Diệp Tiên Tiên rất muốn khóc, trước đây cô chưa bao giờ dám tưởng tượng có ai lại có thể vừa cười vừa nói những lời máu me đáng sợ như thế.


[Ồ, phương pháp này được đó...]


[Lầu trên, đậu má.]


[Streamer Tiên Tiên gặp nguy hiểm hả?]


[Streamer cho hắn một cú liêu âm cước, đá vỡ trứng của hắn đi.]


Ý kiến này khá ổn, có thể thử một chút.


Cũng coi như là Diệp Tiên Tiên đã biết, đây là một tiện thụ như rắn rết. Bị cắn một cái thì...


Người khác bị cắn thì mất tiền, cô bị cắn thì lại là cái mạng nhỏ.


Tiền, tiền, "Tôi đưa anh tiền, anh tha cho tôi đi!"


Đôi mắt người con trai lạnh lùng như kết băng, "Tôi không thiếu tiền."


Đúng rồi! Anh ta lừa nhiều người như vậy thì sao mà thiếu tiền được chứ. Khi Diệp Tiên Tiên đang suy nghĩ cách đối phó thì đột nhiên khăn lụa trên đầu bị kéo ra, khuôn mặt lộ ra trước mắt người con trai, con ngươi của anh ta co lại, thân thể run lên lùi ra sau một bước, đáy mắt bao hàm một sự hỗn loạn khổ sở.


Sau đó lại ánh lên sự kiên định.


Khoảng thời gian quá ngắn, ngắn đến mức Diệp Tiên Tiên và nhóm làn đạn đều không phát hiện ra sự thay đổi của người con trai kia.


Bên tai vang lên giọng nói trong trẻo như dòng suối của anh ta, "Thì ra là cô. Chậc chậc, cũng rất xinh đẹp, đem cho cá ăn thì hơi đáng tiếc."


[Thanh âm quá mất hồn mà! Da gà của ông đây nổi đầy lên rồi.]


[Ông đây muốn chơi lỗ hậu của cậu ta.]


[Không cho cá ăn thì định làm gì? Chẳng lẽ giam cầm trong phòng tối?]


[Thật ra tui rất muốn xem giam cầm trong phòng tối, làm tình trong mật thất gì đó, vừa nghĩ đến đã thấy kích thích rồi.]


Diệp Thâm Thâm – chữ xanh lam: [Đệch, chú có thể nói tiếng người không vậy?]


Kẻ Chấp Pháp – chữ đen: [Tắt livestream trước đi. Đừng phân tâm, cố gắng tìm cách thương lượng!]


Cô cảm thấy Kẻ Chấp Pháp nói rất đúng, vào thời khắc quan trọng không thể phân tâm, Diệp Tiên Tiên tắt video, ánh mắt ngập tràn sương mù, từng giọt nước rơi xuống như những viên kim cương, lấp lánh ánh sáng.


"Nghe nói thịt người rất chua, nhất định là cá không thích ăn đâu. Anh, anh đừng giết tôi được không? Cầu xin anh đó."


Người con trai nhếch mép cười, "Không thử thì làm sao mà biết được?"


Đúng vậy! Không thử thì làm sao mà biết được? Rơi vào đường cùng, Diệp Tiên Tiên lựa chọn chiêu liêu âm cước mà nhóm làn đạn nói, cô dồn sức vào chân phải, nhân lúc đối phương không kịp phòng bị mà tấn công bất ngờ, đá vào phía dưới của anh ta.


Nhưng phản ứng của người con trai kia lại nhanh ngoài dự kiến của cô, khi cô đá chân ra thì anh ta nhanh chóng nghiêng người tránh đi, chân của Diệp Tiên Tiên chỉ miễn cưỡng sượt qua quần của anh ta.


Giọng nói và đôi mắt của người con trai đều lạnh lùng như băng đá, "Dám đánh tôi, tội càng tăng thêm một bậc." Anh ta bẻ ngoặt tay Diệp Tiên Tiên ra sau rồi dùng khăn lụa quấn quanh ba vòng, buộc lại.


Nếu cô có thể biết trước chiếc khăn vì nhất thời nảy lòng tham mà mua này sẽ trở thành hung khí trói cô thì có đánh chết cô cũng sẽ không mua đâu á!


Hai tay bị trói, điều này làm cho Diệp Tiên Tiên cảm thấy vô cùng bất an. Càng khiến cô thấy khổ sở đó là tư thế này làm ngực của cô ưỡn ra trước.


Bầu vú căng tròn nhô lên, giống như hai ngọn núi nhỏ.


Đôi mắt phượng của người con trai hơi nheo lại, tay đưa vào trong cổ áo của cô, anh ta nắm lấy một bên vú bóp một cái, "Đúng là chưa thấy quan tài thì chưa sợ mà."


Lúc này Diệp Tiên Tiên đã bắt đầu sợ thật sự, "Hệ thống mau cứu mạng!"


"Haiz! Lần này là do bổn hệ thống không tìm hiểu kỹ thuộc tính của mục tiêu, quả thật muốn chịu một phần trách nhiệm. Ký chủ chờ bổn hệ thống một tiếng để tôi chế tạo thuốc chuyển bại thành thắng cho cô. Cố gắng chống đỡ!"


Diệp Tiên Tiên đã không còn muốn nói gì nữa, chỉ sợ một tiếng sau, cô đã xanh cỏ rồi. Nhưng hiện giờ, ngoại trừ dựa vào hệ thống, cô cũng không còn cách nào khác.


Người con trai ôm Diệp Tiên Tiên từ phía sau đi về hướng khách sạn, giống như một cặp tình nhân ngọt ngào. Mà bởi vì nhan sắc của hai người đều rất xuất sắc nên người đi ngang qua còn thỉnh thoảng quay sang nhìn. Thậm chí có người còn phát ra những tiếng cảm thán kinh ngạc với người bên cạnh.


"Oa! Cặp kia có giá trị nhan sắc cao ghê á."


"Xứng đôi thật đấy!"


"Nếu tui có người yêu đẹp trai như vậy thì tình nguyện mỗi ngày đều không ăn thịt!"


Tiếng nói của một cô nàng mập mạp truyền tới tai Diệp Tiên Tiên.


Cô nhủ thầm: Cô mau dụ dỗ cái tên tiện thụ như rắn rết này đi dùm đi, tôi cho không luôn đó. Chỉ sợ cái thân thịt mỡ của cô cũng bị anh ta hút cho khô quắt luôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK