Chương 81
Diệp Tiên Tiên mở ra video tắm vòi sen, nhận được không ít khen thưởng. Sau khi tắm sạch lại thay một bộ váy trắng như tiên, không có trang điểm, con mắt vô tội ướt sũng lại xinh đẹp, tóc rủ xuống ở trước ngực, cả người lại có một cảm giác thoát tục phiêu dật.
[Vì sắc đẹp của streamer mà kinh ngạc đến ngây người.]
[Tâm ta tin phục.]
[Cũng chỉ có mấy tên cong mới có thể không rung động.]
Trong một hội sở ở phía Nam thành phố, thiên về vùng ngoại ô, xung quanh có chuồng ngựa, sân đánh golf cùng làng du lịch, khách sạn to lớn hơn hai mươi tầng, nguy nga khí phái.
Xuống xe, Diệp Tiên Tiên bước vào khách sạn, đại sảnh trang trí tráng lệ, trong khu nghỉ ngơi dạt dào màu xanh biếc của những bồn hoa, trêи vách tường treo tranh chữ cự phúc, thanh nhã lại xa hoa.
[Nơi này không tệ.]
[A, đây không phải lớp trưởng của streamer sao?]
[Chẳng lẽ là hẹn hò tại khách sạn?]
[Lầu trêи tư tưởng thật bẩn thỉu.]
Một đêm kia Diệp Tiên Tiên tại quán ăn chơi Dịch Trận Phong thì nhóm người xem cũng không được nhìn thấy, nếu không hiện tại cũng không nói bằng loại giọng điệu này a.
Dịch Trận Phong ngồi ở trêи ghế salon vừa chờ vừa chơi điện thoại di động, đỉnh đầu truyền đến một giọng nữ êm tai.
"Lớp trưởng."
Thiếu nữ một thân váy trắng bồng bềnh, thanh lệ nhã dật, tự nhiên lại hào phóng.
Đồng tử của hắn bỗng dưng sáng lên.
Vốn cho rằng đến những nơi như thế này cô sẽ ăn mặc bó tay bó chân, không phóng khoáng, kết quả vượt ngoài dự liệu của hắn. Trong lòng lại một lần nữa ước tính giá trị kết giao Diệp Tiên Tiên.
Dù sao hắn còn nhỏ, suy tính không bằng độ tuổi kết hôn. Hẹn hò xong lại nói tiếp.
"Sao vẫn còn gọi lớp trưởng? Gọi tôi là A Phong."
Diệp Tiên Tiên đáp nhẹ lấy lệ.
Dịch Trận Phong đứng lên, dẫn cô đi hướng thang máy, trêи đường tiến đến thang máy định khoác tay lên vai cô. Diệp Tiên Tiên lanh lẹ trước một bước tránh khỏi.
Thang máy dừng lại tại lầu mười một.
Dịch Trận Phong gõ vang cửa phòng 11021, mở cửa là một thiếu niên cởi trần.
Nhìn thấy dung mạo Diệp Tiên Tiên, ánh mắt sáng lên.
Cho hai người vào, hắn đóng cửa lại.
Trong căn phòng rộng rãi có một đám thiếu niên nam nữ, quần áo không chỉnh tề.
Nhìn ra có tầm mười mấy người, đều là dáng vẻ mười sáu mười bảy đến chừng hai mươi. Có ôm ấp hôn môi trêи ghế salon, có ôm cùng vuốt ve trêи giường, còn có chống lấy tường hôn rồi vuốt ve, cái иɦũ ɦσα cô gái lộ ra một bên, bị chàng trai nắn bóp trong tay. Cô gái miệng rêи rỉ, lộ ra dáng vẻ thoải mái.
[Mẹ nó, không phải chứ?...]
[Đại hội ɖâʍ loạn sao?]
[Aaaaa, thật kϊƈɦ thích, ta cũng muốn gia nhập.]
Cái này chỗ nào giống như hội tụ đánh bài trò chuyện chứ, rõ ràng là tụ hội lạm giao quần ma loạn vũ hành vi phóng túng ɖâʍ ɖu͙ƈ mà. Diệp Tiên Tiên dâng lên dự cảm bất an, đừng nói lại bị hệ thống đào hố nha?
Dịch Trận Phong cũng không nghĩ tới lại là một tràng cảnh như thế này, hắn dò xét Diệp Tiên Tiên mí mắt đang rũ xuống, an ủi nói: "Đừng lo lắng, có tôi ở đây."
Đối với bộ mặt hời hợt tiểu nhân này của hắn, Diệp Tiên Tiên liền muốn giơ trước mặt hắn một cái ngón tay thối.
Vừa đúng lúc này, cửa nhà tắm truyền ra tiếng va chạm "bạch bạch bạch", vô cùng có tiết tấu. Cùng phát ra với tiếng va chạm là giọng nữ điệu đà rêи rỉ.
"A a... a... Chơi em đi.. A a... Em muốn lên đỉnh... a... A...Thật thoải mái... A a... Sướиɠ a a ..."
Tiếng kêu cao vút khiến người ta miên man bất định.
Không cần vào xem Diệp Tiên Tiên cũng đoán được họ đang làm gì bên trong. Đây quả thực là... Mở mang hạn mức xấu hổ của cô.
[Oa! Trong gian phòng nhỏ kia tình hình chiến đấu thật kịch liệt a!]
[Đến địa phương này, đem côn thịt của lão tử làm cứng rồi.]
[Quá ɖâʍ đãng!]
Thiếu niên vừa rồi đi mở cửa kia kéo lấy Dịch Trận Phong, ánh mắt đảo qua bộ ngực Diệp Tiên Tiên, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm vài câu, "Đừng nghĩ bậy, cô ấy cùng yêu nữ kia không giống nhau." Dịch Trận Phong cự tuyệt.
Diệp Tiên Tiên đứng ở một bên đại khái đã hiểu bọn họ đang nói gì . Đáy mắt một mảnh lạnh lùng.
Trong nhà vệ sinh, cô gái xé tâm kiệt lực rêи rỉ, cửa rung "cạch cạch", tình hình chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, sau khi nam nhân gầm nhẹ một tiếng cùng giọng nữ rít lên, im bặt mà dừng lại.
Dịch Trận Phong ôm lấy Diệp Tiên Tiên đi đến một chiếc ghế không ai ngồi, cúi đầu hôn cô "Cậu nếu không thích nhiều người, chúng ta đi thuê phòng khác."
Cô tránh đầu ra, trầm thấp cười lên.