Chương 38: Kỷ Bác buồn bực
Diệp Thâm Thâm – chữ xanh lam dùng tư thế của một người bảo hộ quang minh chính đại: [Đậu má, cái tên không có mắt kia, dọa streamer Tiên Tiên của ông sợ rồi kìa.]
[Đúng, mau đưa tiền bồi thường tổn thất tinh thần đây.]
[Hu hu hu... Người ta sai rồi!]
Diệp Tiên Tiên lau vệt nước trên môi đi, vẻ mặt lại giống như bình thường, "Không sao, không sao... Chỉ là, hôm nay tôi hơi mệt một chút, để tôi hát cho mọi người hai bài nhé?"
[Từ lâu tui đã mong chờ tiếng ca của streamer Tiên Tiên.]
[Anh đây đã từng nghe, rất hay.]
Kẻ Chấp Pháp - chữ đen: [Mệt thì nghỉ ngơi trước đi.]
Người xem Kẻ Chấp Pháp tặng thưởng 1999 Đóa hoa lam. (Đừng gắng gượng quá.)
Cô còn chưa làm gì đã được tặng thưởng, Diệp Tiên Tiên có cảm giác ngượng ngùng vì vô công bất thụ lộc, đến cùng thì cũng là còn trẻ, nền tảng tốt, mặc dù vừa rồi phải mệt nhọc một trận nhưng nghỉ ngơi xong thì cũng không còn đáng ngại nữa!
Trước đó cô đã có chuẩn bị, tải về điện thoại mấy bài nhạc đệm. Giờ phút này mở ra, âm nhạc du dương phiêu đãng trong căn phòng, cánh môi của Diệp Tiên Tiên khẽ mở, hòa theo tiết tấu mà hát lên.
Ban đêm, ánh đèn neon lập lòe trên đường, cây trúc đào ven đường đứng thẳng hừng hực khí thế.
Cuộc sống về đêm ở thủ đô chỉ vừa mới bắt đầu.
Mấy tên đội viên đội hình cảnh tụ tập trong quán ăn khuya uống bia, ăn canh xương hầm, thả lỏng sau một ngày công tác bận rộn.
Lưu Kiến Minh cắn một miếng thịt nhai trong miệng, nói với Võ Tử Hoa, "Giữa trưa đội trưởng của chúng ta đi ra ngoài một lúc, sau khi trở về thì có vẻ khác thường, có chuyện gì vậy nhỉ? Cậu đi hỏi thăm thử xem."
Võ Tử Hoa trừng anh một cái, "Thằng nhóc cậu khôn quá vậy, muốn hỏi thăm thì tự đi đi, lại còn định lấy tôi ra làm lá chắn à."
Lưu Kiến Minh cười ha ha, ôm bả vai hắn, "Không phải tôi là Thiên Lôi sai đâu đánh đó của cậu sao!"
"Tránh ra, tránh ra, lấy cái móng vuốt bóng nhẫy của cậu xuống."
Đôi mắt đen kịt của Kỷ Bắc liếc về phía hai người, rồi lại tiếp tục buồn bực nốc một ngụm bia.
Thân thể mạnh mẽ, hơi thở tang thương, khuôn mặt lạnh lùng, những điều này làm cho trên người Kỷ Bắc có một loại khí chất độc đáo khó có thể miêu tả.
Không ít cô gái ồn ào liếc sang bên này nhìn hắn, thậm chí có mấy cô gái còn to gan đến mức đi tới trước mặt hắn xin cách liên lạc.
Nhưng Kỷ Bắc lại chỉ nói một câu lạnh lùng: "Đừng có phát tình với tôi, tôi không có hứng thú ngủ với cô."
Làm những cô gái đó vừa tức vừa hận.
Võ Tử Hoa nhỏ giọng nói: "Sao tôi nhìn thế nào cũng thấy giống như là thất tình thế?"
Lưu Kiến Minh cũng hạ thấp thanh âm lại, "Không phải nói là đi giải quyết nhóc lưu manh hả?"
Kỷ Bắc rút ba tờ tiền từ trong ví ra để lên bàn, "Các cậu uống đi, tôi về trước."
Tiếng người ồn ào náo nhiệt cũng không thể lấp kín sự trống trải trong nội tâm!
Bóng dáng lưu giữ tại đáy lòng tựa như hạt giống bồ công anh, cho dù không nhìn thấy, cho dù không ở trước mắt, nhưng vẫn ngoan cố mọc rễ nẩy mầm.
Trong vô thức bước chân của hắn đi tới dưới tòa nhà kia, ánh đèn vàng lộ ra qua tấm rèm ở tầng ba cho thấy người bên trong chưa đi nghỉ.
Kỷ Bắc ngồi xuống bồn hoa lan cũ trong sân, hai hàng lông mày nhíu chặt, trong hơi thở có mùi rượu nhàn nhạt.
Tranh tranh thiết cốt, khó địch hồng nhan cười.
Muôn vàn áo giáp, khó địch ba tấc nhiễu chỉ nhu.(*)
(*)Đại khái là: Xương cốt cứng rắn khó địch lại nụ cười của người con gái. Muôn vàn áo giáp cũng khó địch lại ba đốt ngón tay dịu dàng mơn trớn.
Giả vờ mạnh mẽ, lạnh lùng cũng chỉ là lừa mình dối người thôi.
Kỷ Bắc châm điếu thuốc, phun ra một câu, "Mẹ, vô dụng."
Hôm sau, bác gái trong ban bảo vệ môi trường quét dọn đến chỗ bồn hoa, lẩm bẩm, "Cái tên điên nào chạy ra đây hút nhiều thuốc thế này, chẳng lẽ là bị vợ đuổi ra ngoài?"
Diệp Tiên Tiên ngủ dậy thì làm ổ trong nhà, chẳng đi đâu cả.
Nhưng hệ thống lại nói với cô, "Bổn hệ thống sẽ không ép buộc ký chủ, sẽ học tập theo trái đất có chế độ nghỉ phép. Làm nhiệm vụ năm ngày, nghỉ ngơi hai ngày."
Còn có phúc lợi này nữa hả?
Cô mỉm cười, đôi mắt cũng cong lên.
Mới vừa cười xong, hệ thống lại nói: "Dựa theo cái sức lực vô dụng của ký chủ, bổn hệ thống kiến nghị ký chủ nên đi chạy bộ để rèn luyện, như vậy cũng càng có lợi cho sự phát triển của nhiệm vụ hơn. Đương nhiên, bổn hệ thống cũng sẽ tặng cho ký chủ một phúc lợi."
Trong lòng bàn tay của Diệp Tiên Tiên xuất hiện một viên thuốc màu nâu.
"Đây là thuốc hạn chế cơ bắp, sau khi dùng thì cho dù sức lực của ký chủ có tăng đến đâu thì trên người cũng sẽ không nổi cơ bắp, vẫn sẽ mềm mại như bông giống như bây giờ."
Phúc lợi của thuốc hạn chế cơ bắp là niềm vui bất ngờ ngoài ý muốn, Diệp Tiên Tiên thản nhiên tiếp nhận, cô há miệng nuốt xuống, cùng lúc đó bên trong thân thể xuất hiện một cảm giác ấm áp.
Thấy thời gian sắp đến giữa trưa, cô nghĩ nghĩ, nếu hôm nay không có nhiệm vụ thì cô có thể bình yên ra ngoài mà mua một ít đồ dùng. Cô đi ngân hàng rút tiền, hẹn thời gian lắp đặt bình nóng lạnh, rồi tùy tiện mua mấy bộ quần áo rộng thích hợp để vận động.
Đi ngang qua cửa hàng bán hoa cỏ, Diệp Tiên Tiên mua hai chậu cây mọng nước, để trên bệ cửa sổ. Những cái cánh mập mạp, nhìn thôi đã cảm thấy phấn khởi.
Người tới lắp đặt bình nóng lạnh là một thanh niên, trong lúc làm việc cứ luôn nhìn trộm cô, lắp đặt đặc biệt cẩn thận, Diệp Tiên Tiên rót cho anh ta một cốc nước. Rồi cô không nhịn được mà lại nghĩ, nếu hôm nay hệ thống ra nhiệm vụ, có khi đối tượng phải quyến rũ lại là anh ta ấy chứ!
Lắp đặt xong, anh ta còn nhiệt tình để lại số điện thoại, bảo cô nếu có vấn đề gì thì tìm anh ta.
Diệp Tiên Tiên nói cảm ơn rồi đưa anh ta ra cửa.
Đúng lúc bắt gặp bác gái Trần ở đối diện ra vứt rác, bà nở một nụ cười rồi nói, "Tiên Tiên này, trưa ngày hôm qua người đàn ông tới tìm cháu là ai thế? Trông lạ mặt lắm."
Diệp Tiên Tiên trả lời qua loa: "Là thân thích bên họ nội của cháu ạ, tới tìm cháu có chút việc ấy mà."
Bác gái Trần tỏ ra thất vọng, "Chỉ là thân thích thôi à!"
Diệp Tiên Tiên cười cười, không nói thêm gì nữa.
Bác gái gái Trần này đã về hưu ở nhà, bình thường rất thích buôn chuyện nhà người khác, chỉ một chuyện nhỏ cũng có thể bị nói trở nên rất sống động. Đối với điều này Diệp Tiên Tiên không có thiện cảm nhưng căn nhà này có rất nhiều kỉ niệm hồi nhỏ của cô nên không thể vì hàng xóm mà chuyển đi được. Cùng lắm là khi gặp nhau thì chào hỏi một câu, để lại mặt mũi cho hai bên.