Chương 88: Phần 86: Bị Kỷ Bắc chặn trong nhà vệ sinh nam
Lúc này hắn một mặt nhu hòa thấp giọng nói gì đó với cô gái mà hắn đang dắt tay, cô gái cười cảnh xuân tươi đẹp.
Nhìn xem, trong lòng hình như dâng lên mùi vị chua xót, phảng phất tính kích thích mà máy rung mang tới cũng bị làm cho yếu bớt.
Diệp Tiên Tiên chớp chớp con mắt chua chát, tự giễu cười một tiếng.
Bất quá chỉ là ngủ hai lần thôi, cũng không phải là gì của cô.
Tên Kỷ Bắc này yêu ai, thân mật với ai cùng cô không có nửa xu quan hệ.
Câu nói "Theo tôi đi, tôi sẽ đối tốt với em." Hẳn chỉ là lời nói lúc trên giường của hắn thôi, may mà cô không có ngốc tin là thật.
Huống chi cô cũng ngủ cùng với người khác rồi, không thiệt.
Chuyển ánh mắt qua chỗ khác, Diệp Tiên Tiên chịu đựng tê dại dưới hai chân, quay người rời đi.
Cô muốn đi nhanh một chút, lại bởi vì bên trong tiểu huyệt có máy rung, làm trở ngại tốc độ của cô.
Kỷ Bắc giống như có cảm giác, ánh mắt sắc bén nhìn qua hướng Diệp Tiên Tiên rời đi. Hai mắt hắn ngưng tụ, bóng lưng quen thuộc kia khắc trong tâm khảm.
—Diệp Tiên Tiên.
Nhịn hơn nửa tháng không có đi quấy rầy cô, đụng phải nhau thì hắn có thể làm gì cô được?
Đúng là thấy hắn liền chạy, coi như không nhìn thấy.
Chờ một chút, cô gái nhỏ này không phải là hiểu nhầm hắn đấy chứ?
Hắn đã đồng ý không quấy rầy cô, tấm kiều nhan trong đầu ngày nhớ đêm mong kia lại chiếu qua một lần, nụ cười trong veo, thân thể mềm mại, nước mắt lượn quanh, lời nói nỉ non mê ly... Trải thành một tấm lưới bao phủ hắn không thể gỡ ra.
Giãy giụa mà không thoát, càng không muốn cô hiểu lầm.
Kỷ Bắc rút cánh tay đang bị cô gái cầm ra, nói với cô ấy: "Chị, em thấy một người bạn, lần sau rảnh rỗi lại cùng chị đi mua giày."
Cô gái cười: "Có lâu không, chị có thể đợi."
Kỷ Bắc không quan tâm nổi, ném câu tiếp theo: "Lần sau lại đi cùng chị." Liền vội vã rời đi.
Cô gái có chút hiếu kỳ là bạn bè kiểu nào để cậu em luôn đối xử đạm bạc với mọi người lại gấp thành dạng này.
"Diệp Tiên Tiên."
Vẫn là bị phát hiện, người làm cảnh sát đều nhạy cảm như thế sao?
Nghe được tiếng gọi sau lưng, Diệp Tiên Tiên chẳng những không dừng lại mà bước chân càng thêm nhanh.
Gấp gáp đến loạn, nhìn thấy phòng vệ sinh, không có nhiều thời gian suy nghĩ kĩ, cũng không có thời gian nhìn nhóm người xem, đâm đầu đi vào. Ngay cả chính cô đều không rõ tại sao lại hoảng như thế, tại sao muốn tránh, chỉ là không muốn gặp hắn, rất không muốn.
[...Streamer hình như vào nhà vệ sinh nam?]
[Ta cũng nhìn thấy.]
Con người rắn rỏi 88 – chữ đen: [Tiểu Tiên Tiên ngốc.]
Nhắc nhở: Người xem Con người rắn rỏi 88 bị người xem Kẻ chấp pháp cấm nói 12 giờ.
[Thần tài hãy độ con đi!]
Con người rắn rỏi 99 – chữ xanh: [cạc cạc cạc...]
Kẻ chấp pháp – chữ đen: [Lại cười đê tiện như vậy nữa, sẽ cấm ngươi.]
[Phốc!]
Con người rắn rỏi 99 – chữ xanh: [Rõ ràng là tiếng cười như chuông bạc đó?]
[a a hi...]
Cô ngốc này, không nhìn sao?
Mày kiếm của Kỷ Bắc hơi nhíu, rảo bước tiến về nhà vệ sinh nam.
Có thể là thời gian Diệp Tiên Tiên bước vào may mắn, bên trong nhà vệ sinh không có người. Nhưng một hàng bồn vệ sinh dựng thẳng trên vách tường để cô chấn kinh, phản ứng ngu ngốc đến mấy cũng nhận ra có gì đó không đúng, huống chi cô cũng không trì độn, chỉ là lúc hỗn loạn phạm sai lầm.
Ngay tại lúc cô bước ra một bước muốn rời khỏi. Cửa nhà vệ sinh đột ngột mở, Kỷ Bắc bước vào, dáng người thẳng tắp đứng trước mặt cô.
Không có chỗ để trốn!
[Tên kia đuổi theo kìa.]
Đặt dưới tình huống bình thường, thể thuật của Diệp Tiên Tiên tuyệt đối là trốn được hắn. Nhưng bây giờ máy rung còn đang không biết mệt mỏi mà hoạt động, gân cốt cô mềm nhũn, hai chân run lên, không cách nào vượt qua Kỷ Bắc xuất thân là lính đặc chủng.
Lông mày cúi thấp xuống, mở miệng: "Anh tránh ra, tôi muốn đi ra ngoài."
Lỗ tai Kỷ Bắc khẽ động: "Có người đến."
Không kịp phản ứng đã lập tức rơi vào vòng tay như sắt thép của người đàn ông này.
Đưa cô vào phòng vệ sinh đơn, "Két" một tiếng khóa then cửa vào.
Một hệ liệt động tác như nước chảy mấy trôi, nhanh chóng trong chớp mắt.
Không gian chật chội, lại bị thân thể cao lớn của hắn lấp kín, hô hấp Diệp Tiên Tiên càng không thông, trừng mắt: "Anh làm gì vậy? Không phải đã nói không quấy rầy sao?"
Kỷ Bắc bình tĩnh nhìn cô một giây, nói: "Chẳng nhẽ em muốn bị người ta thấy em cùng tôi ở trong nhà vệ sinh nam sao?"
Bên ngoài đúng lúc truyền đến âm thanh xả nước "Ào ào".
Khí thế của cô liền yếu đi.
Kỷ Bắc nói: "Người vừa đi cùng tôi là Kỷ Tây, chị tôi. Em đừng hiểu lầm."
Cô có cái gì mà hiểu lầm chứ? Diệp Tiên Tiên cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân, âm thanh nhỏ bé: "Chuyện đó đâu có liên quan đến tôi."
Không dám lớn tiếng a, bởi vì máy rung lại đưa tới một đợt tê dại, nếu nói lớn tiếng một chút rất có thể biến thành tiếng rên rỉ. Bên ngoài lại có người tới, cũng là sợ lớn tiếng bị người khác nghe thấy.
Kỷ Bắc chỉ là một mắt không tệ nhìn chằm chằm vào.
Diệp Tiên Tiên ngước mắt dò xét một chút, đối với hai con ngươi đen nhánh của hắn, nghĩ đến một câu: Sự yên tĩnh trước giông bão.
Bỗng nhiên, thanh âm Kỷ Bắc trở nên giống như lưỡi dao sắc bén, từng chữ từng chữ từ trong miệng phun ra: "Tôi không tin em đối với tôi không có chút tình cảm nào."
Thật không có sao? Lòng Diệp Tiên Tiên bị xúc động, tự hỏi lòng, đáp án ngay cả chính cô cũng không rõ ràng, trong đầu hiện lên khuôn mặt Mạc Vương. Mím môi một cái, cả buổi mới buồn bực thốt ra một câu: "Không có..."
[Ta cảm giác Tiểu Tiên Tiên đối với tên kia không giống lắm.]
[Tên kia cũng đẹp trai mà!]
[Đau tim.]
[Nếu ta là hắn, ngủ trước lại nói chuyện.]
[Chơi trong nhà vệ sinh nam?]
[A a! Có thể kích thích như vậy sao?]
Đầu lông mày Kỷ Bắc ngưng tụ một đoàn uất khí không tan: "Tôi chính là bình sắt không vỡ, cái mạng này cũng muốn đặt trên tay em."