Editor: Waveliterature Vietnam
"Thời gian sẽ chứng minh tất cả mọi thứ." Sách Đồng Học nhìn Trình Thơ với một ánh mắt rất nghiêm túc.
"Ồ..." Trình Thơ gật đầu và quay lại nhìn Trịnh Thành Tử.
Biểu cảm trên khuôn mặt Trịnh Thành Tử khó chịu hơn thường ngày rồi đưa mắt liếc nhìn Sách Đồng Học, sau đó bình tĩnh quay đầu về phía Trình Thơ: "Giờ cũng muộn rồi, sao cháu còn chưa về nhà vậy?"
"À?" Trình Thơ lén lút nhìn xuống đồng hồ. "Không chú ơi, cháu chỉ ở trong nhà chú trong mười lăm phút nữa..."
"Khi cháu về nhà muộn thì bố mẹ cháu sẽ lo lắng đấy." Trịnh Thành Tử tiếp tục đối mặt với Trình Thơ: "Chưa kể tối nay bố mẹ chú mới nhắn tin cả nhà sẽ đi ăn ngoài với người quen, vì vậy sẽ đưa thỏ trắng đi cùng. "
"..." Trình Thơ nhếch khoé miệng lên và nhìn vào khuôn mặt của chú mình với vẻ mặt bình tĩnh. Trình Thơ ranh mãnh đáp lại: "Nhưng chẳng lẽ đi ăn tối ở khách sạn vào lúc lúc 4:50 ư??"
"Cháu có ý kiến gì không??" Trịnh Thành Tử khẽ nhướn mày.
"Không... cháu không có ý kiến ..." Trình Thơ lắc đầu rồi với vẻ mặt không nói nên lời quay sang Sách Đồng Học: "Chúng ta đi thôi nào, cậu nhỉ?"
Advertisement / Quảng cáo
"Ừ." Sách Đồng Học gật đầu.
Thỏ trắng nhìn Trình Thơ và Sách Đồng Học ra về với một chút bất lực, khi thỏ trắng nghĩ đến cảnh nếu cả hai người đó ra về thì cô không biết nên làm gì tiếp theo khi đối mặt với Trịnh Thành Tử?
Trình Thơ đi đến bên cạnh thỏ trắng, rồi lịch sự vỗ vai thỏ trắng và nói: "Xin lỗi, chú tớ không chào đón tớ rồi nên tớ chỉ có thể đi trước, cậu nên xem xét nó."
"Xem xét chuyện gì vậy??" Thỏ trắng không trả lời một lúc.
"Hãy xem xét về chuyện mà tớ đã nói với cậu." Sách Đồng Học mỉm cười và nói điều này với thỏ trắng, sau đó quay lại và đi theo Trình Thơ đi xuống cầu thang.
Thỏ trắng vội vàng tiễn Trình Thơ và Sách Đồng Học ra cửa.
Trước khi rời đi, Trình Thơ nhìn thỏ trắng với vẻ mặt đầy căng thẳng và dặn dò thỏ trắng kỹ càng: "Thỏ trắng, cậu nhớ rằng cậu đừng nhìn vào mặt chú tớ, nhưng cậu lo lắng quá thì cố gắng tìm cách lãng tránh vấn đề đó đi. Nếu cậu diễn không tốt thì coi như mọi việc đổ xuống sông xuống bể đấy! "
"..." Thỏ trắng nhìn Trình Thơ bằng một ánh mắt nghi ngờ: "Ca ca nước cam có thực sự là chú của cậu không?"
Advertisement / Quảng cáo
"Ha ha ha, tất nhiên, chú tớ không thể lén lút như tớ thế này đâu, nhưng nhất định tớ phải trả thù lại chú tớ." Trình Thơ cười và vỗ về thỏ trắng: "Cậu cứ đi ăn tối với bố mẹ chú tớ đi, và cố gắng diễn cho tốt vào đấy. Có gì thì nhớ ngày mai đi học báo cáo lại với tớ! "
"Nhân tiện..." Thỏ trắng vẫy tay trong im lặng.
Sau khi chờ hai người họ rời đi, thỏ trắng thở dài và đóng cửa lại rồi quay lại vào nhà.
Trịnh Thành Tử vừa đi xuống từ cầu thang và thấy thỏ trắng đang thở dài, nheo mắt một chút, rồi hỏi với giọng yếu ớt: "Họ đã đi chưa?"
"Đi rồi ạ." Thỏ trắng gật đầu và sau đó nhìn Trịnh Thành Tử với một sự kỳ lạ và hỏi: "Chúng ta có phải đi ăn với bố mẹ tối nay không?"
"Ồ... cái đó..." Trịnh Thành Tử nhún vai hờ hững: "Bố mẹ vừa gửi tin nhắn nói rằng tối nay không phải đi ăn ngoài nữa. "
"..." Thỏ trắng thấy có điều gì đó khúc mắc, có chắc là bố mẹ Chu vừa gửi tin nhắn cho Trịnh Thành Tử không?
Trịnh Thành Tử liếc nhìn thỏ trắng rồi đưa hai tay đút vào túi và từ từ bước đến bên thỏ trắng, ngập ngừng, rồi cúi xuống và hỏi: "Cậu bé đó có phải là Sách Đồng Học học chung lớp với em không vậy?"