*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Năm 2002 sắp trôi qua, và năm mới 2003 sắp đến, mẹ thỏ trắng đã chuyển qua khoa tim phổi.
Điều đáng buồn nhất là vào những ngày Tết Nguyên đán, có một vài bệnh nhân nguy kịch phải phẫu thuật.
Trong khi toàn bộ người dân cả nước đang tất bật để đón chào năm mới, các bác sĩ phải tiếp tục theo dõi bệnh nhân của họ. Rốt cuộc, cuộc sống không chờ đợi ai cả, nếu các bác sĩ đi đón năm mới, sẽ có nhiều bệnh nhân không thể sống trong năm.
Khi mẹ thỏ trắng về nhà để gói quần áo, người mẹ nhìn thỏ trắng và xin lỗi: “Mẹ có một vài ca phẫu thuật trong lúc chờ đón năm mới năm nay, xin lỗi, thỏ trắng, năm nay mẹ không thể đi cùng con trong dịp tết ...”
“Chà ...” Thỏ trắng đứng cúi đầu xuống và trả lời.
Mẹ thỏ trắng nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm từ thỏ trắng, không thể không đưa tay ra và vuốt đầu thỏ trắng: “Mẹ xin lỗi, thỏ trắng ... nhưng mẹ đã nói với mẹ Trịnh Thành Tử, hãy để con năm nay theo nhà ca ca nước cam trở về quê hương đón năm mới, và mẹ sẽ ở nhà một mình... “
Lời nói của mẹ thỏ trắng chưa được nói xong, thỏ trắng đã ngẩng đầu lên liền và đưa mắt nhìn mẹ với đôi mắt trong veo lóe lên ánh sáng lấp lánh và ngạc nhiên hỏi:
“Con có thể thực sự đón năm mới với ca ca nước cam của con năm nay ư?” Khuôn mặt của thỏ trắng vui mừng khôn xiết.
“Đúng rồi...” Mẹ thỏ trắng nhìn con gái mình bằng ánh mắt ngạc nhiên: “Bây giờ con còn buồn không? Làm thế nào mà con có trở nên vui vẻ ngay lập tức như vậy được chứ?”
“Ồ ...” Thỏ trắng mỉm cười rồi đưa tay ôm cổ mẹ và hôn liên tục. Rồi cô bé vui vẻ nói: “Đây là lần đầu tiên đón năm mới với ca ca nước cam của con! “
Trong suốt những năm qua, mặc dù hai người là hàng xóm kế nhau, nhưng vào dịp năm mới, mỗi người đều đón giao thừa cùng với gia đình, thỏ trắng chưa bao giờ được đón cùng trong đêm giao thừa.
“Được rồi, được rồi, nhìn con kìa.” Mẹ thỏ trắng nhìn thỏ trắng với ánh mắt bất lực: “Chưa gì mà cười tít cả mắt lên, chưa lấy chồng mà đã quên mẹ của con rồi. Sau này mà theo chồng thì chắc quên mẹ luôn chứ gì. “
“Mẹ ...” Thỏ trắng xấu hổ với mẹ mình.
“Nhưng nếu như bằng cách này, mẹ sẽ không còn lo lắng ...” Mẹ thỏ trắng thở dài và đưa tay chạm vào đầu thỏ trắng, thì thầm: “Trịnh Thành Tử là một cậu bé tốt, cậu ấy sẽ thay mẹ chăm sóc con hằng ngày, và dì Chu cũng tốt với con nữa. “
“Dạ mẹ!” Thỏ trắng háo hức gật đầu về phía mẹ.
Vào buổi chiều của đêm giao thừa, bố và mẹ của Trịnh Thành Tử đã thu dọn mọi thứ cần để chuẩn bị đưa Trịnh Thành Tử và thỏ trắng về quê.
Vì mẹ thỏ trắng vẫn còn ở trong bệnh viện và không thể chờ đợi để tạm biệt thỏ trắng , cô chỉ đơn giản gọi mẹ của Trịnh Thành Tử và nói với thỏ trắng qua điện thoại, dặn con gái mình phải ngoan ngoãn khi đến nhà của Trịnh Thành Tử.
Vì vậy, dặn một hồi lâu với thỏ trắng thì mẹ thỏ trắng mới yên tâm cúp máy điện thoại.
Khi mẹ thỏ trắng nghĩ về điều này thì dường như bà cảm thấy có một chút buồn vì đây là lần đầu tiên đón năm mới mà không thể ở bên con gái.
Uh ... Vào lúc này, nếu bố thỏ trắng vẫn còn sống, thì chắc có lẽ mẹ thỏ trắng sẽ không phải chật vật, vất vã đến như vậy.