*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Thỏ trắng của dì đâu rồi?” Chu A Di bước vào cửa nhà thỏ trắng liền nói câu đầu tiên:“Mấy nay dì không thấy thỏ trắng ghé nhà dì chơi, y rằng có người nhớ con vô cùng đó.”
“Mẹ ơi, mẹ đang nói cái gì đấy?” Sau khi Trịnh Thành Tử nghe thấy câu của mẹ cậu, hai má cậu ửng đỏ lên rồi đưa mắt ngước nhìn mẹ mình và vặn lại.
“Có gì đâu con trai, mẹ nói với con rồi, nếu con nhớ thỏ trắng thì cứ nói thẳng ra chứ.” Chu A Di vẫn cố tình chọc Trịnh Thành Tử.
Mẹ thỏ trắng nghe hai mẹ con nói chuyện, liền bật cười rồi chào cả gia đình và mời vào dùng bữa tối: “Thỏ trắng đang chơi trên lầu với bố. Cả nhà vào ngồi đợi dì một lát để dì lên lầu gọi hai bố con xuống, cháu có muốn đi với dì không?”
“Dạ không.” Trịnh Thành Tử trả lời rất bình tĩnh.
“Ồ ... vậy thì, cháu ngồi ở phòng khách với mẹ nhé để dì lên gọi được. “ Mẹ thỏ trắng thì thầm trả lời rồi nhanh chóng đi lên lầu để gọi thỏ trắng và Trình Chi Ngôn xuống ăn tối, còn cả nhà Trịnh Thành Tử ngồi dưới phòng khách để đợi.
Tuy nhiên, Đích Mụ Mụ chưa lên đến nửa cầu thang thì đột nhiên có một tiếng bước chân “lách cách” trên cầu thang.
Sau đó thì có một cái đầu tròn ló ra ở cửa phòng lầu trên.
Thỏ trắng liếc nhìn xuống phòng khách thì thấy cả nhà Trịnh Thành Tử đang ngồi dưới liền chạy một mạch xuống về phía Trịnh Thành Tử.
“Ca ca nước cam! Ca ca nước cam!”
Thỏ trắng reo lên khi được nằm trọn trong vòng tay của Trịnh Thành Tử.
Trịnh Thành Tử hành động theo quán tính là giang rộng vòng tay ra rồi để thỏ trắng nằm trọn trong vòng tay cậu.
Mặc dù, chỉ mới mấy ngày không gặp, Trịnh Thành Tử lại cảm nhận được mùi hương thơm mùi kẹo ngọt trên cơ thể thỏ trắng, không những thế thỏ trắng còn được mẹ mang cho bộ đồ bông mềm mại giống như cầm một viên kẹo dẻo.
Thỏ trắng còn được mang một chiếc mũ len tai thỏ xù lông xù rồi cô bé hét lên với Trịnh Thành Tử:
“Ca ca nước cam, mấy ngày nay em không gặp anh được nên em rất nhớ anh!”
“...”
Trịnh Thành Tử đột nhiên ... đỏ mặt.
“Ca ca nước cam, tại sao anh lại không qua của em để tìm em chơi cùng với anh?” Thỏ trắng hỏi những câu hỏi khiến Trịnh Thành Tử không khỏi ngại ngùng và đỏ mặt, nhưng cậu vẫn không biết nên trả lời thỏ trắng như thế nào.
“Anh phải ở nhà để làm bài tập về nhà ở nhà.” Trịnh Thành Tử cố tình viện cớ lý do mặc dù trong suy nghĩ cậu vẫn luôn nhớ thỏ trắng.
“À ...” Thỏ trắng dường như hiểu và gật đầu. “Ca ca nước cam có quá nhiều bài tập về nhà nên cần phải làm từ sáng đến tối phải không ạ?”
“...”
Trịnh Thành Tử ... dường như đứng họng và không biết nên nói gì.
“Thỏ trắng này.” Trình Chi Ngôn từ từ bước xuống cầu thang và mỉm cười với thỏ trắng bám vào người Trịnh Thành Tử như một con gấu koala: “Đây là ca ca nước cam của con mà suốt ngày con kể với bố đây ư? “
“Bố ơi!” Thỏ trắng quay đầu lại và nhìn bố đứng đằng sau. Ngay lập tức thỏ trắng buông khỏi người Trịnh Thành Tử rồi chạy đến bên bố của cô: “Đây là ca ca nước cam mà con thích nhất ạ!”
Trịnh Thành Tử ngước lên nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình rồi cậu từ từ đứng dậy khỏi ghế sofa và mỉm cười chào hỏi: “Cháu chào chú ạ.”
“Chào cháu.” Trình Chi Ngôn mỉm cười và gật đầu với một ánh nhìn tổng thể người dưới lên.
Mặc dù cậu bé này còn khá nhỏ tuổi nhưng lại rất đẹp trai và có đôi mắt trong veo lấp lánh. Cậu ấy có chiều cao cũng khá cao, cũng lễ phép và thái độ nhẹ nhàng nhưng lại không có cảm giác rụt rè.
Ừm ... thằng bé này xứng đáng với thỏ trắng của mình, hầu như đạt đầy đủ các điều kiện...
Bố thỏ trắng mỉm cười rồi đưa tay ra để bắt tay Trịnh Thành Tử.