*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nghĩ đến thỏ trắng, Trịnh Thành Tử không thể không nhìn lên hướng phòng mình trên lầu.
Nhưng khi nhìn qua khoảng trống giữa lan can cầu thang thì thấy thỏ trắng đang ngồi sừng sững ở đó.
Đôi má ửng hồng của thỏ trắng bị nhòe với một ánh sáng mờ nhạt của cầu thang. Đôi mắt to của Trịnh Thành Tử đẫm nước mắt nhìn chằm chằm vào hướng cầu thang.
“Thỏ trắng ... ?” Trịnh Thành Tử không thể không gọi tên thỏ trắng.
Khi nghe thấy gọi tên thỏ trắng thì mẹ Trịnh Thành Tử và mẹ thỏ trắng ngay lập tức ngừng cuộc nói chuyện.
Mẹ thỏ trắng nhanh chóng đưa tay ra và lau nước mắt, rồi ngước lên và nhìn về phía mà Trịnh Thành Tử gọi tên.
Nhưng cầu thang lại trống và không có bóng dáng một ai.
“Thỏ trắng ở đâu vậy con, mẹ có thấy thỏ trắng đâu mà con lại gọi tên con bé?” Mẹ của Trịnh Thành Tử quay lại nhìn con trai với giọng nói nghẹn ngào và hỏi.
“Con ...” Trịnh Thành Tử ngập ngừng, nhìn vào cầu thang một lần nữa, rồi lắc đầu: “Con cũng không biết nữa.”
Mẹ thỏ trắng và mẹ Trịnh Thành Tử nhìn nhau với đôi mắt đầy lo lắng.
“Thôi, giờ con chạy lên lầu xem thỏ trắng có còn ngủ không.” Mẹ Trịnh Thành Tử phàn nàn với cậu con trai: “Giờ cũng không còn sớm nữa, con cũng nên đi ngủ sớm đi, còn mẹ sẽ qua ngủ cùng dì. Nhưng con cần lưu ý rằng không được để thỏ trắng biết điều này, được chứ? “
“...”
Trịnh Thành Tử im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu.
Trịnh Thành Tử đứng dậy chào mẹ thỏ trắng, rồi nhanh chóng bước lên phòng trên lầu.
Khi đi đến trước cửa phòng, Trịnh Thành Tử đột nhiên dừng lại và không bước tiếp.
Mắt Trịnh Thành Tử nhìn chằm chằm vào cánh cửa màu sẫm rồi cậu hít một hơi thật sâu, nhịp tim của cậu đập cũng nhanh hơn nữa thường ngày nữa.
Đây có lẽ là lần đầu tiên của Trịnh Thành Tử khi cậu không biết nên làm gì để đối mặt với thỏ trắng.
Trịnh Thành Tử đứng ở cửa một lúc lâu, cuối cùng thì cậu cũng đưa tay ra và nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Căn phòng vẫn yên tĩnh như trước, không hề có thay đổi gì.
Chiếc đèn bàn trên bàn đầu giường ngủ vẫn được bật phát ánh sáng mờ và ấm áp. Trên một chiếc giường lớn, thỏ trắng đang quay mặt vào phía trong và dường như đang ngủ.
Trịnh Thành Tử không thể không thở phào nhẹ nhõm.
Trịnh Thành Tửc chầm chậm bước tới đứng bên cạnh giường và đưa tay chạm vào má hồng của thỏ trắng, nhưng đột nhiên cậu lại sững sờ người trong một lúc sau đó.
Mặc dù thời tiết mùa hè rất nóng nực nhưng khi Trịnh Thành Tử chạm vào má của thỏ trắng thì lại có cảm giác lạnh như vừa mới khóc xong.
“Thỏ trắng?” Trịnh Thành Tử không thể không cảm thấy nhói lòng. Cậu đưa tay ôm lấy người thỏ trắng vào lòng và thấy khuôn mặt hồng hào của thỏ trắng đầy nước mắt.
“Caca...caca nước cam ...” Thỏ trắng khóc thầm một lúc lâu rồi cũng lên tiếng. Lúc này, Trịnh Thành Tử không biết làm gì ngoài việc ôm thỏ trắng thật chặt vào người cậu như muốn an ủi cô gái bé nhỏ này: “Bố em sẽ không quay lại nữa ư. Bố nói rằng sẽ đưa em đến trường và cùng em tham gia hội thao đều là những lời nói dối ư... huhu ...”
Hai tay của Trịnh Thành Tử ôm thật chặt cơ thể mềm mại của Thỏ trắng, chỉ cảm thấy cơ thể bé nhỏ của cô run rẩy liên tục, nước mắt cứ chảy liên tục khiến ướt đẫm cả chiếc áo của Trịnh Thành Tử, nhưng cậu lại không dám nhìn thẳng vào thỏ trắng, cậu chỉ cảm thấy rằng chưa bao giờ mà cậu đau lòng và cảm thấy tồi tệ đến như vậy.