*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Ồ ... Ngài Chu, chiếc kính của ngài đã chuẩn bị về rồi ạ ...” Nhân viên bán hàng nhìn vào ông Chu bên ngoài nhà ga và chuẩn bị lên xe taxi. Ông Chu vội vã đứng ở bên lề đường đợi xe đến rồi vội vã đi.
Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên cho bố của Trịnh Thành Tử. Sáng nay, họ vừa thi đấu xong trong cuộc thi cầu lông ở tỉnh. Sau khi ăn trưa, họ đã lái xe trở lại thành phố vào buổi chiều. Chiếc xe vừa đến trạm xe buýt phía Nam thành phố Z và dừng lại thì lại đột nhiên vừa có một chiếc xe taxi khác cũng đến kịp lúc. Đúng lúc ông nhận được một cuộc gọi từ cô giáo thỏ trắng.
Khi bố Trịnh Thành Tử, đẩy cửa văn phòng cô Nguỵ, thì thỏ trắng bất ngờ nhìn về phía ông.
Cô giáo Nguỵ cũng quay đầu nhìn lên bố của Trịnh Thành Tử.
Ông Chu mặc một bộ đồ thể thao màu đen và giày thể thao cho cuộc thi cầu lông sáng nay. Trời vừa mưa, ông Chu bắt taxi từ Bắc Kinh đến trường thỏ trắng, sau đó đi bộ từ cổng trường đến tòa nhà hành chính. Người ông Chu cơ bản bị ướt, và chiếc kính trên mũi đã vô tình rơi xuống đất trong lúc ông Chu di chuyển vào trong, đã làm gãy một bên chân kính. Ông Chu đã hầu như đi hết các cửa hàng mắt kính thì cần phải chờ đợi một thời gian thì hàng mới về được.
Bởi vì cuộc thi cầu lông trong tuần này đã được tổ chức ngoài trời vì vậy bố của Trịnh Thành Tử tự nhiên bị cháy nắng rất nhiều.
Vì vậy, tại thời điểm này, sự xuất hiện của ông Chu có vẻ hơi xuề xoà.
Cô giáo Ngụy đưa mắt đảo một vòng từ trên xuống ông Chu rồi nghĩ trong đầu những nhận xét bên ngoài.
Ôi ... một bộ đồ thể thao rẻ tiền, mặc dù có logo Nike trên chiếc áo, nhưng năm nay thương hiệu Nike giả có ở khắp mọi nơi, thị trường bán buôn thì thật giả là chuyện thường tình.
Nhìn vào bùn ở chân kìa. Không phải đi xe buýt tới đây chứ, nhưng nếu đi xe ô tô đến thì dù sao, nó chắc chắn không phải là một chiếc xe tư nhân.
Ngoài ra còn mặc thêm cả mặt kính với đeo dây chuyền giả nữa chứ. Thời đại nào rồi mà vẫn có người ăn mặc xuề xoà như vậy chứ. Nếu không phải vì điều kiện gia đình nghèo nàn thì mới đeo những món đồ rẻ tiền như vậy chứ.
Và làn da ngăm đen này, không phải là lao động chân tay chứ?
Mặc dù, trong đầu cô Nguỵ đánh giá rất thấp qua vẻ bên ngoài của ông Chu nhưng bà ta vẫn nói chuyện với giọng giả tạo: “Anh có phải là bố của thỏ trắng không?”
“Vâng chính tôi ạ!” Bố của Trịnh Thành Tử tháo kính ra và lấy ra một gói khăn giấy mà anh ta vừa sử dụng trên xe taxi. Ông Chu cẩn thận lau mặt kính.
Cô giáo Nguỵ cau mày, nhìn vào dòng chữ trên bao khăn giấy là 3 chữ “Thấm Tương Ấn”, và cô không thể không nhấc miệng, ồ, ngay cả mô khăn giấy cũng xài hãng giá thấp nữa ư.
“Mặc dù tôi không biết tại sao, nhưng khi tôi làm tờ giấy thông tin phụ huynh thì thỏ trắng đã không điền tên của anh và công việc trong cột của bố, nhưng theo tôi nghĩ chắc anh bận rộn quá nên mới không có thời gian cho con mình ư?” Cô giáo Nguỵ ho một chút và uống một ngụm nước.
Bình thản ngồi dựa vào ghế và hỏi bố của Trịnh Thành Tử.