*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Khi lớp học tự học hỗn loạn này sắp kết thúc, cuối cùng cô giáo Đinh cũng đến.
Cô mở cửa và bước vào lớp, đôi mắt hơi đỏ, và mái tóc hơi rối.
Lớp học ồn ào trong giây cuối cùng im lặng ngay lập tức.
Cô giáo Đinh chậm rãi bước lên bục giảng, mắt nhìn xung quanh tất cả học sinh, nhưng đôi mắt vẫn nhìn thỏ trắng một lúc, rồi cô nói với giọng nhỏ nhẹ: “Các em, cô sẽ không dạy em sau hôm nay nữa, sẽ có một giáo viên tiếng Trung mới vào ngày mai. Khi cô giáo mới đến lớp thì các em phải lắng nghe, học hành chăm chỉ, biết không ? “
“...”
Cả lớp im lặng, và không có bạn nào trả lời.
Sau một lúc lâu, một số học sinh giơ tay và hỏi: “Cô giáo, tại sao cô không dạy chúng em nữa ạ?”
“Bởi vì có nhiều thứ ở trên ghế nhà trường mà cô không thể mang lại cho các em trong tương lai. Vì vậy các em phải hòa đồng với giáo viên mới.”
“Giáo viên đó sẽ quay lại gặp chúng ta sau ??”
“Vâng ...” Đôi mắt cô giáo ngày càng đỏ hơn. Cô sụt sịt rồi đưa tay ra lau nước mắt, mỉm cười và nói: “Cô chắc chắn sẽ rất nhớ các em.”
“...” Thỏ trắng cắn môi và nhìn cô giáo trên bục giảng. Thỏ trắng chỉ cảm thấy mình sắp khóc. Cô muốn giơ tay hỏi cô Đinh một số câu hỏi, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc lâu, thì thỏ trắng không biết rằng những gì cần hỏi là tốt.
Ngay sau khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, cô giáo Đinh nói lời tạm biệt với tất cả các bạn cùng lớp, rồi quay lại và dụi mắt.
Lớp học im lặng và không ai di chuyển.
Thỏ trắng đang do dự hai giây trên ghế và đột nhiên đứng dậy và đi ra từ cửa sau.
“Thỏ trắng, Thỏ trắng ... Cậu đi đâu vậy ??” Trình Thơ nhìn bóng dáng thỏ trắng đang đi ra ngoài và vội vàng gọi cô.
Thỏ trắng không trả lời rồi đi thẳng ra khỏi lớp. Cô giáo Đinh, người bước xuống trước mặt, vội chạy đến.
“Đinh ... cô giáo Đinh ...” Thỏ trắng chạy đến và thở hổn hển.
Cô giáo Đinh ngước lui và nhìn thỏ trắng trước mắt. Khóe miệng cô nở một nụ cười dịu dàng: “Thỏ trắng, có chuyện gì vậy không con?”
“Cô... cô có thực sự sẽ không dạy chúng em nữa không ạ?” Thỏ trắng nhìn cô giáo bằng ánh mắt buồn và hỏi.
“Chà ...” Cô Đinh nhẹ nhàng gật đầu, cắn môi một lúc, đột nhiên cúi xuống và hai tay giữ cánh tay của thỏ trắng: “Giáo viên đã làm gì đó sai, vì vậy cô phải đi, các em sẽ muốn Học hành chăm chỉ, em có biết không ?? “
“Nhưng ... nhưng em rất thích cô Đinh dạy ạ...” Thỏ trắng không thể cầm được và những giọt nước mắt chảy thẳng xuống từ bên trong mí mắt.
Cô giáo Đinh nhìn thỏ trắng, không thể không đưa tay ra và lau mắt. Cô mỉm cười và nói: “Cô cũng rất thích em. Thực sự ... có rất ít học sinh được như em...”
Thỏ trắng chỉ cảm thấy rằng ngực của mình giống như một hòn đá lớn, thật ngột ngạt. Cô muốn nói gì đó nhiều hơn, nhưng cô không thể nói một lời.
“Thôi cô đi nhé.” Cô giáo Đinh vươn tay vuốt nhẹ đầu thỏ trắng và vỗ vai cô: “Cô sẽ rất nhớ em.”
“Cô giáo Đinh ...” Thỏ trắng nhìn cô giáo đang từ từ đứng dậy. Cô vuốt mái tóc xoăn dài ra khỏi tai, rồi vẫy tay và rời đi.
Thỏ trắng vẫn không hiểu sao đột nhiên cô lại có một linh cảm rằng cô giáo Đinh sẽ không bao giờ quay lại để gặp thỏ trắng nữa.