Mục lục
Vẫn luôn thích em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 249: Lần đầu chia ly (4)




Editor: Waveliterature Vietnam

"Em đừng nghĩ nhiều nữa, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi." Trịnh Thành Tử đưa tay xoa đầu thỏ trắng và an ủi cô: "Đại học Nam Kinh cách nhà chúng ta không xa, lúc nào nhớ anh em chỉ cần nói ra, cuối tuần anh sẽ chạy về với em ngay."

"Dạ!" Thỏ trắng nghĩ một lúc rồi thầm cười, cũng đúng, trường học của ca ca nước cam cách nhà mình không xa lắm, có thể về thăm cô thường xuyên hơn.

Trịnh Thành Tử nhìn vẻ mặt tươi cười của thỏ trắng một lúc, rồi chần chừ ghé sát tai cô và nói nhỏ: "Anh có cái này muốn đưa cho em."

"Cái gì vậy ạ?"

"Em cứ đứng yên ở đây đợi anh một lát, anh sẽ quay lại ngay thôi."

Trịnh Thành Tử vừa dứt lời, liền quay người lại chạy nhanh lên lầu trên.

Để lại thỏ trắng đứng trong phòng khách một mình, khuôn mặt hết sức tò mò, cô hướng ánh mắt lên lầu chờ đợi Thành Tử.

Chỉ một lát sau, Thành Tử đã từ lầu trên đi xuống, trong tay đang nắm chặt một vật gì đó.

Thỏ trắng chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Ca ca nước cam, anh có thứ gì muốn đưa cho em sao?"

Trịnh Thành Tử vẫn không lên tiếng, anh đứng trước mặt thỏ trắng, tay vẫn nắm chặt lại, Thành Tử lúng túng đôi mắt cứ cụp xuống nhìn thỏ trắng, đắn đo mãi không biết nên mở lời như thế nào.

??

Thỏ trắng nghiêng đầu, ánh mắt khó hiểu nhìn Thành Tử.

"Em nhắm mắt lại đi, khi nào anh nói mở thì mới được mở đấy nhé." Trình Thành Tử hít một hơi thật sâu, nói với thỏ trắng bằng giọng nói trầm ấm.

"Dạ… …"

Thỏ trắng lúc bấy giờ trong lòng đã tràn đầy nghi ngờ, những vẫn một mực làm theo lời dặn dò của ca ca nước cam, cô từ từ nhắm hai mắt lại.

Cô cảm nhận được từng chuyển động của Trịnh Thành Tử, anh nhẹ nhàng vòng quanh ra đằng sau lưng cô, liền sau đó là cảm giác lành lạnh trên cổ, một vật kim loại gì đó đang chạm vào cổ của thỏ trắng khiến cô khẽ giật mình.

Thỏ trắng quên mất lời dặn của Thành Tử, cô vội mở to mắt ra, cúi đầu nhìn xuống, hóa ra là sợi dây chuyền bằng bạch kim có xâu một chiếc nhẫn.

Đây thực sự là một sợi dây chuyền tuyệt đẹp. Chiếc vòng cổ bạch kim mỏng lấp lánh với sự rực rỡ tinh tế, chiếc nhẫn bạch kim đơn giản treo trên dây chuyền, ngay dưới xương đòn của cô, điều này càng làm tôn lên sự thanh mảnh cho cổ của thỏ trắng.

"Đây là??" Thỏ trắng nãy giờ bị choáng ngợp bởi sự rực rỡ của chiếc vòng, ánh mắt nhìn Thành Tử đầy nghi ngờ, cô lấy đầu ngón tay nâng nhẹ vòng cổ lên, ngắm nghía thật kỹ chiếc nhẫn trên đó.

"Đây là quà anh tặng cho em, quà mừng ngày em nhập học." Gương mặt của Trịnh Thành Tử khẽ ửng hồng, anh nhỏ giọng nói với thỏ trắng: "Món quà này là anh lấy tiền thưởng từ kỳ thi đại học để mua, nhưng vì tài chính có hạn, nên chỉ có thể mua được kiểu dáng đơn giản như thế này, sau này có nhiều tiền hơn, anh nhất định sẽ mua cho em những thứ còn lung linh và lớn hơn thế này nữa… …"

Thỏ trắng mân mê chiếc nhẫn sáng cứng, lạnh như đá trên sợi dây chuyền mà trong lòng thì đang thổn thức, trái tim cô đã mềm nhũn ra, tâm trạng rối bời, thỏ trắng quá xúc động khi nhận được món quà bất ngờ này.

"Em cảm ơn ca ca nước cam rất nhiều!" Thỏ trắng cười hạnh phúc và lao vào lồng ngực của Thành Tử.

Trịnh Thành Từ xoa đầu thỏ trắng, cười nói: "Em cứ chờ anh, sau này có tiền rồi anh sẽ đổi cho em cái mới."

"Không cần đâu, em rất thích chiếc vòng cổ này, em sẽ đeo nó mãi!" Thỏ trắng cười tít cả mắt, vừa nói tay vừa giữ chặt chiếc nhẫn, "ca ca nước cam, có phải anh tặng em chiếc nhẫn này là để ngầm biểu thị em từ bây giờ đã trở thành bạn gái chính thức của anh không?"

"… …" Quá bất ngờ với câu hỏi của thỏ trắng, hai má của Thành Tử đỏ ửng cả lên.

"Ha ha ha, anh không trả lời chứng tỏ điều em nói là đúng, không trả lời tức là đồng ý đấy nhé." Thỏ trắng cười ranh mãnh, cúi đầu sờ sờ chiếc nhẫn, rồi nói tiếp: "Nhưng có điều này em chưa hiểu, tại sao anh không tặng em một chiếc nhẫn, đeo trực tiếp lên tay cho em luôn, sao nhất thiết lại là một sợi dây chuyền có xâu chiếc nhẫn??"

"Em không muốn đi học nữa à?" Trịnh Thành Tử chau mày nói: "Ở trường trung học họ quản lý chuyện yêu đương nam nữ rất nghiêm ngặt, chỉ cần bị phát hiện sẽ xử lý rất nặng đấy, em phải cẩn thận đừng để bị hiệu trưởng để mắt tới."

"Ai da, em quên mất việc đó… …" Thỏ trắng nghịch ngợm lè lưỡi, làm mặt quỷ hướng về Trịnh Thành Tử.

"Ơ nhưng mà… … em quên mất chưa chuẩn bị quà để tặng ca ca nước cam… …" Thỏ trắng chần chừ một lúc, hướng về Trịnh Thành Tử hỏi: "Anh thích quà gì, em sẽ tặng cho anh??"
Editor: Waveliterature Vietnam

"Hả? Em tặng anh cái gì, em nhớ là chưa đưa cho anh cái gì hết mà, em còn chưa chuẩn bị luôn cơ?" Thỏ trắng khẽ giật mình, hơi ngại ngùng hỏi.

"… …" Trịnh Thành Tử im lặng, nở một nụ cười đầy ẩn ý, sau đó vờ đổi chủ đề: "Hôm nay ngày đầu tiên nhập trường có điều gì vui không, em đã em được nhiều bạn mới chưa?"

"Em chưa làm quen được ai cả, hầu hết tất cả mọi người đều xa lạ đối với em!!" Nói đến đây thỏ trắng chợt khựng lại, cô nhớ lại cảm giác bỡ ngỡ khi ở trong lớp học hồi sáng: "Em đã nhìn xung quanh lớp một hồi lâu, cố gắng để tìm một gương mặt thân quen, nhưng không có ai hết, à, đúng rồi, có cậu bạn Sách Đồng Học, cậu ấy học cùng lớp với em đấy."

"Sách Đồng Học ư, nghe quen vậy?" Trịnh Thành Tử nhíu mày, "Có phải là bạn trai của Trình Thơ không?"

"Vâng đúng rồi ạ." Thỏ trắng gật gật đầu, "Mà trùng hợp hơn là, thầy chủ nhiệm còn xếp chỗ ngồi của cậu ấy ngay phía sau bàn em, cũng tốt… …dù sao thì có một người bạn mình quen biết ở trong lớp còn đỡ hơn là không có ai."

"Em phải cách xa cậu ta ra một chút, đừng quá thân thiết… …"Trịnh Thành Tử liếc xéo thỏ trắng, ánh mắt tỏ vẻ nguy hiểm.

"Tại sao phải làm vậy ạ?" Thỏ trắng không hiểu ý của Thành Tử nên vặn hỏi lại.

"Nam nữ thụ thụ bất thân, hai người lại học chung lớp, còn ngồi gần nhau như vậy, vẫn là đề phòng thì hơn." Trịnh Thành Tử giả bộ hờn dỗi, đưa tay nhéo cặp má mềm mại của thỏ trắng.

"Ha ha ha ha… …ca ca nước cam anh đang ghen đấy à??" Thỏ trắng mặc dù bị véo rất đau, nhưng không nhịn được cười nên đành lên tiếng.

Trịnh Thành Tử bị cô đùa giỡn, chỉ liếc nhìn một cái rồi im lặng không nói gì.
Vậy là ngày Thành Tử nhập học cũng đã tới, nỏ chỉ cách hai ngày sau ngày khai giảng của thỏ trắng, thời gian trôi qua thật nhanh.

Hôm nay cũng như mọi ngày, ban đêm thỏ trắng tan học về nhà, theo thói quen cô lúc nào cũng chạy thẳng vào phòng Trịnh Thành Tử và gọi thật to tên của anh, nhưng lần này lúc đẩy cửa bước vào, cảm giác hụt hẫng trống rỗng ùa về, cả căn phòng im lìm, không một tiếng động, thỏ trắng mới chợt bừng tỉnh, nhớ lại rằng ca ca nước cam của mình đã đi học ở Nam Kinh mất rồi.

Thỏ trắng thở dài thườn thượt, cô tiến lại gần bàn học của Thành Tử, kéo chiếc ghế mà anh ấy hay ngồi ra, rồi đặt mình ngồi xuống.

Trên bàn bây giờ cũng trống trơn, những chồng sách dày cộm, những cuốn sách thường ngày Trịnh Thành Tử vẫn ngồi nghiên cứu, nay anh đã gói ghém theo đến Nam Kinh, chẳng để lại thứ gì…. ….

Những thứ đồ trang trí nho nhỏ mà trước đây thỏ trắng tự tay làm, anh đều mang đi hết… …

Tất cả mọi đồ vật gắn bó với Thành Tử đều không còn ở lại đây, nhìn chiếc bàn học trống trơn cảm giác thật khó diễn tả. Trong lúc thỏ trắng đang cảm thấy nhớ Thành Tử da diết thì chuông điện thoại bỗng reo lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của cô, thỏ trắng vội vàng nhấc máy.

"Alo… …là ca ca nước cam có phải không??""Ừ anh đây… …" Đầu dây bên kia khá ồn ào, nhưng thỏ trắng vẫn nghe rõ giọng nói ấm áp của Trịnh Thành Tử, cô bỗng nhiên thấy lòng mình dễ chịu hơn một chút, "Em đang làm gì đấy?"

"Em vừa mới tan học về nhà, túi xách còn chưa kịp tháo ra đây này… …" Thỏ trắng lè lưỡi, ngoan ngoãn báo cáo cho Thành Tử biết, "Còn anh thì sao, anh đang làm gì?"

"Anh vừa mới nhận phòng ký túc xá, dọn dẹp sạch sẽ, bạn cùng phòng của anh thì vừa ra ngoài mua đồ uống, chốc nữa cậu ấy mới về." Trịnh Thành Tử đứng trên ban công của ký túc xá, phóng tầm mắt ra xa, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài và hít một hơi thật sâu, giọng trầm ấm trả lời thỏ trắng.

"Kí túc xá của anh có rộng không, phòng của anh ở có bao nhiêu người vậy?" Vì từ trước tới giờ thỏ trắng chưa bao giờ đến kí túc xá nên cô ấy rất tò mò liền vội vàng hỏi Thành Tử.

"Thì nó cũng không rộng lắm, có tất cả 10 phòng và mỗi phòng 4 người ở." Trịnh Thành Tử chậm rãi giải thích cho thỏ trắng: "Trừ anh ra, thì còn ba người khác nữa ở cùng, một người ở Côn Minh tỉnh Vân Nam, một người ở Thành Đô, Tứ Xuyên, và người còn lại đến từ Tô Châu."

"Nghe thú vị thật đấy!" Thỏ trắng giọng háo hức nói: "Chờ đến khi em lên đại học, có phải là em cũng sẽ gặp được nhiều bạn đến từ khắp mọi miền trên đất nước chúng ta không?"

"Ừ đúng vậy." Trịnh Thành Tử mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời.

"Phòng 107! Tập trung điểm danh kìa!"

Bên đầu dây của Thành Tử vang lên một tiếng gọi gấp gáp của ai đó.

"Ừ, tớ biết rồi." Trịnh Thành Tử đáp gọn.
Editor: Waveliterature Vietnam

"Tớ biết rồi." Trịnh Thành Tử đáp gọn, sau đó quay sang nói với thỏ trắng: "Bây giờ anh phải đi tới cuộc họp của lớp, chắc là sẽ về muộn, lúc nào xong anh sẽ gọi lại cho em nha."

"Dạ vâng ạ." Thỏ trắng ngoan ngoãn gật đầu.

Trịnh Thành Tử cúp điện thoại, rời ban công và đi vào phía trong phòng, đúng lúc này cậu bạn cùng phòng ra ngoài mua đồ đã về, cậu ta cầm trong tay chai nước cam, ném cho Thành Tử rồi nói: "Trịnh Thành Tử, nước cam của cậu nè!"

"Tớ cảm ơn." Trịnh Thành Tử chụp lấy chai nước, hướng về phía bạn cùng phòng rồi gật đầu.

Anh bạn cùng phòng đó tiếp tục phân phát đồ cho những người khác, một lúc sau quay qua phía Thành Tử nhìn cậu ấy và cười hỏi: "Cậu thích uống nước cam à?? Có phải là bởi vì tên của cậu phát âm giống nước cam không?"

"À không phải vậy đâu."Trịnh Thành Tử cúi đầu, nhìn kỹ chai nước cam Fanta đang nằm trong tay mình, những ngón tay dài mảnh khảnh mân mê nắp chai rồi thầm cười: "Mà bởi vì có một người luôn gọi tớ như vậy, cô ấy rất vui khi nhắc đến cái tên này, hơn nữa cô ấy rất thích uống nước cam… …"

"Hả, sao cơ, cậu đang nói gì vậy??"

Người bạn cùng phòng kia hiển nhiên là không nghe rõ được lời thì thầm của Thành Tử, cậu ta nhíu mày hỏi lại."Không có gì đâu, à mà vừa rồi mới có thông báo gọi chúng ta đi họp kìa." Trịnh Thành Tử ngẩng đầu lên, nhìn mọi người trong phòng rồi nói: "Nếu không nhanh chóng đi qua, sợ là sẽ trễ giờ đấy."

"Trời ơi, không thể tin được! Tớ đã quên mất vụ này!" Anh bạn Lâm Khải ngủ ở giường số một, tự xưng mình là truyền nhân đời thứ 18 của Kỷ Hiểu Lam, anh ta vỗ mạnh vào đùi, vội vàng chạy tới chiếc bàn trong tay còn cầm đồ uống vơ vội tập sách và bút rồi phóng nhanh ra ngoài cửa.

"Cậu còn đang mang dép lê kìa… …" Trịnh Thành Tử liếc nhìn đôi dép màu đỏ trên chân anh ta và nhắc nhở.

"Ờ quên, quên… …" Lâm Khải sau khi nghe Trịnh Thành Tử nói, thì lại càng hốt hoảng hơn, cậu ta chân tay cứ cuống hết cả lên, vòng lại vào phòng và đổi sang một đôi giày.

Vương Uy nằm trên giường thứ hai cười tít mắt với cặp kính cận, nhìn dáng vẻ vội vàng của Lâm Khải rồi trêu chọc: "Kỷ Hiểu Lam ông ấy hình như chưa bao giờ mang dép vào triều cả, cậu có chắc chắn cậu là truyền nhân đời thứ 18 của ông ấy không vậy??"Lâm Khải lườm hắn một cái, không để ý đến những lời trêu chọc của Vương Uy. Người nằm ở giường số ba là Trương Vũ Phi, cũng chính là người vừa lúc nãy mới ra ngoài mua đồ uống, bất lực lắc đầu nói: "Không phải cứ mình mang họ gì thì lập tức nhận mình là hậu duệ của người đi trước, nếu như theo ý của cậu, Vương Uy sẽ là truyền nhân của Vương Chiêu Quân, còn tớ sẽ là truyền nhân của Trương Phi, và cậu bạn Trịnh Thành Tử kia đích thị là truyền nhân của Trình Giảo Kim rồi!"

"Này này không đúng, hai người là truyền nhân của Trương Phi và Trịnh Giảo Kim thì tớ không có ý kiến gì, nhưng dựa và đâu mà nói tớ là truyền nhân của Vương Chiêu Quân cơ chứ?? Vương Chiêu Quân thân là nữ nhi, hậu duệ của bà ấy hẳn sẽ theo họ chồng của bà mới đúng chứ?" Vương Uy nhìn Vũ Phi với ánh mắt bất bình, nhịn không được liền cố phân định rõ ràng.

" Ồ vậy thì cậu là truyền nhân của Vương Trùng Dương." Trương Vũ Phi nghĩ một lát, rồi nói tiếp.

" Đạo sĩ Vương Trùng Dương, người sáng lập ra Toàn Chân Giáo ư, ông ấy cũng có truyền nhân à?? Theo tớ được nghe thì ông ấy đã không lấy vợ!" Vương Uy nhíu mày, nghĩ ngợi, "Cậu phải gọi tớ là truyền nhân của nhà thư pháp nổi tiếng Vương Hi Chi mới đúng!"

" Thôi được rồi được rồi! Vậy cứ xem như cậu là truyền nhân của Vương Hi Chi đi, không bàn cãi nữa." Trương Vũ Phi dơ hai tay lên đầu hàng, anh nói: "Mọi người nhìn xem, phòng của chúng ta hóa ra lại toàn là những cao nhân kiệt xuất cả đấy!"

"À ờ … … thật ra tớ không ngại việc các cậu thảo luận về việc ai là truyền nhân của ai." Trịnh Thành Tử cúi đầu nhìn liếc qua đồng hồ, giọng thản nhiên nói: "Nhưng mà nhìn xem, còn mười phút nữa là cuộc họp bắt đầu rồi đấy… …còn chúng ta thì vẫn ở đây, chưa đi ra ngoài."

"Trời ơi, lại quên mất! Nhanh lên nào các cậu!!" Vương Uy hét lên, giục mọi người rồi dẫn đầu chạy ra ngoài phòng.

"Này chờ tớ một chút… …tớ còn chưa đi giày xong nữa… …" Lâm Khải vừa luống cuống ngồi buộc dây giày vừa hét lên với cậu bạn.

"Không cần thứ gì nữa cả, bởi thứ anh thích nhất em đã tặng cho anh rồi." Trịnh Thành Tử cười mãn nguyện, đưa tay sờ nhẹ nhàng lên đôi môi căng mọng của mình, giọng anh nhỏ dần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK