"À thì… …nó đang ở… …trong cặp sách của tớ… …" Thỏ trắng nhìn Tiểu Vũ với khuôn mặt lo lắng, cô bị giật mình trước thái độ kích động của người bạn cùng bàn, một lúc sau mới ấp úng trả lời.
"Cái gì, ở trong cặp sách của cậu ư??" Đường Tiểu Vũ sững người khi nghe thỏ trắng nói, cô ấy lắp bắp hỏi tiếp, " Sao có thể như vậy được, sao nó lại ở trong cặp sách của cậu được chứ??"
"Tớ cũng không biết nữa, đêm qua khi về nhà, lúc mở cặp ra để lấy sách vở làm bài tập, thì nó đã rơi ra từ đống sách của tớ…. …." Thỏ trắng lúng túng, hướng về phía Đường Tiểu Vũ nói.
"… …" Đường Tiểu Vũ trợn mắt nhìn chằm chằm vào thỏ trắng một hồi lâu, mặt lại bắt đầu nhăn nhó, cô run run nói: "Trời ơi, không phải là… …hôm qua tớ đã đem cuốn tiểu thuyết đó nhét nhầm vào cặp của cậu rồi chứ?"
"Ừm… …tớ thấy có khả năng là như vậy đấy??" Thỏ trắng chưa thật sự chắc chắn nhưng cũng nhìn Tiểu Vũ rồi nói.
"… …" Đường Tiểu Vũ im lặng mất vài giây, khó khăn mãi mới mở lời hỏi thỏ trắng: "Vậy cậu…. …đã xem qua cuốn sách đó rồi sao??"
"Hả… …" Thỏ trắng giật mình, quan sát gương mặt tái mét của Tiểu Vũ, rồi nhỏ giọng nói: "Cậu… …nghĩ là tớ đã xem qua nó rồi à??"
"… …"
Đường Tiểu Vũ nghe xong câu nói đó của thỏ trắng, lập tức hai tay đưa lên ôm lấy mặt của mình, khổ sở nói: "Xong rồi, xong rồi, vậy là không ổn rồi, chắc chắn là cậu đã xem qua… …a a a a !! Tại sao lại có thể như vậy được!! Loại tiểu thuyết đấy lại bị cậu phát hiện! Bây giờ tớ cảm thấy thật là mất mặt quá đi mất!!"
"… …"
Thỏ trắng dáng vẻ đầy khổ sở của bạn mà không nhịn được cười, sau đó cô liền mở cặp sách, nhanh tay lấy cuốn tiểu thuyết kia ra, luồn tay dưới bàn học và ghé vào tai Tiểu Vũ nói nhỏ: "Này… …trả lại cho cậu đấy… …khụ khụ… …thật ra thì… …nội dung cuốn sách này không có gì xấu cả… …chỉ là có chút không phù hợp với lứa tuổi thiếu nhi… …một số phần… …ừm thì… …cách diễn đạt rồi việc sử dụng các biệp pháp nghệ thuật của nó, cũng khá ổn."
Đường Tiểu Vũ nhìn vào cuốn tiểu thuyết nằm trên tay thỏ trắng, đột nhiên cảm thấy nó có chút hơi chói… …mặc dù lúc trước chính cô đã chọn quyển sách này vì màu đỏ nổi bật của nó… …
Thỏ trắng cũng cụp mắt xuống, nhìn kỹ lại cuốn sách nằm gọn trên tay mình, trong đầu lập tức lại hiện lên những dòng văn tự trần trụi bên trong đó, nhất thời mặt của cô cũng ửng đỏ.
"Khụ Khụ, cái này… …"Đường Tiểu Vũ giả vờ ho khan vài tiếng, nhanh tay nhận lấy cuốn sách từ tay thỏ trắng, sau đó xấu hổ nói: "Ừ, tớ cũng thấy giống như cậu vậy, các thủ pháp tu từ, hay các thành ngữ được sử dụng rất hay, kỳ thật là vẫn đáng để học hỏi."
"Ừ! Cậu nói rất đúng!" Thỏ trắng gật đầu lia lịa, hùa theo lời nói của Tiểu Vũ.
Sau khi nhận lại sách, Đường Tiểu Vũ nhanh chóng đem nó giấu vào trong cặp của mình, sau đó lấy sách ngữ văn ra đặt trên bàn rồi hướng về phía thỏ trắng nói: "Chuẩn bị vào lớp rồi đấy, chúng ta mở sách ra đọc qua bài trước đi…...
"Được thôi." Thỏ trắng gật đầu, cũng tranh thủ lấy sách ngữ văn ra đọc qua bài.
Chỉ một lát sau, lớp học đã đến đông đủ, thầy giáo dạy ngữ văn tay kẹp một cuốn sách đi tới, và bắt đầu đọc bài.
Xung quanh bắt đầu rì rào tiếng nhẩm đọc của mọi người, thỏ trắng vẫn còn tò mò về những gì viết trong cuốn tiểu thuyết, đã bắt đầu tiết học và lòng vẫn không yên.
Cô duỗi thẳng cánh tay ra, nhẹ nhàng đẩy Đường Tiểu Vũ một cái, sau đó ghé sát đầu lại, nhỏ giọng hỏi: "Cậu cũng lần đầu tiên đọc loại sách như vậy à??"
"Hả??" Đường Tiểu Vũ ngơ ngác một lúc, rồi ngượng ngùng lắc đầu nói, "Không phải đâu, tớ đã đọc nhiều cuốn tương tự như thế rồi, bắt đầu từ năm ngoái là tớ bắt đầu tìm hiểu và đọc loại sách này, nó gọi là tiểu thuyết ngôn tình… …"
Editor: Waveliterature Vietnam
"Vậy cậu… …" khuôn mặt trắng nõn nà của thỏ trắng hiện lên những vệt đỏ ửng, hướng về phía Tiểu Vũ nói nhỏ: " Vậy thì những chuyện kia cậu hiểu rất rõ đúng không??"
"Hả?" Đường Tiểu Vũ lại sững người mất một lúc, rồi miễn cưỡng gật đầu: "Tớ đã đọc qua nhiều tiểu thuyết, nên ít nhiều cũng có biết chút chút, dù sao thì so với những kiến thức sinh lý trong sách giáo khoa trên trường học thì kiến thức trong mấy cuốn tiểu thuyết về chuyện đó nó rộng hơn và sâu sắc hơn nhiều!"
"Vậy được rồi!" Thỏ trắng vỗ mạnh vào đùi, hai mắt sáng rực lên như đèn pha, hướng về phía Tiểu Vũ nói: "Tớ quyết định sẽ nhận cậu làm thầy!"
"Cái gì cơ!?"
"Nào, nói cho tớ nghe một chút kiến thức liên quan tới chuyện kia đi!" Thỏ trắng nháy mắt, ánh mắt đầy khao khát nhìn chằm chằm vào Tiểu Vũ.
"… …Cậu… …có chắc không??" Đường Tiểu Vũ khẽ giật khóe miệng, không phải chứ… …bình thường nhìn thỏ trắng giống một chú thỏ đáng yêu, dễ thương vậy mà giờ đây đối diện với mình lại là một chú thỏ với khao khát mãnh liệt vô cùng?
"Chắc chắn!" Thỏ trắng khẳng định chắc nịch với Tiểu Vũ.
"Được thôi! Sau khi tan học, hãy về nhà cùng với tớ!" Đường Tiểu Vũ cũng vỗ tay thật mạnh vào đùi, cứ như vậy mà đồng ý nhận lời.
Thế là, kể từ đó trở về sau, mỗi khi tan học, đêm nào thỏ trắng cũng qua nhà Tiểu Vũ làm bài tập, sau khi xong xuôi hết tất cả, thì ngay tại căn phòng học gọn gàng của Tiểu Vũ, cô lôi ra một chiếc rương ở dưới gầm giường, giấu trong đó rất nhiều sách, hai người bắt đầu lao vào đọc và tìm hiểu… …khụ khụ… …những tri thức liên quan đến phương diện kia.
Và thế là… …
Trịnh Thành Tử bắt đầu cảm thấy lạ, thời gian gần đây thỏ trắng ngày càng lạnh nhạt và ít quan tâm đến anh hơn.
Trước kia mỗi lần gọi điện thoại cho thỏ trắng, cô luôn kể từ chuyện này sang chuyện kia, mỗi ngày đều như không có thời gian để nói hết, nhưng đến mấy ngày gần đây, anh gọi điện cho thỏ trắng thì chỉ nhận lại những lời thông báo qua lệ lịch trình trong ngày, sau đó liền nói rằng muốn đi đọc thêm sách rồi cúp máy luôn.
Đọc sách, đọc sách… …
Trịnh Thành Tử cau mày, nhìn điện thoại đã bị thỏ trắng cúp ngang mà trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu.
Mặc dù việc đọc sách là việc tốt, nhưng cô ấy vừa với đi học thôi mà, có nhiều bài tập để nghiên cứu vậy ư?
Khóa học chả lẽ có thêm chương trình mới à, môn học nào nhiều kiến thức đến nỗi khiến thỏ trắng phải không ngừng đọc sách vậy… …
"Này, Trịnh Thành Tử, làm sao vậy, cậu chỉ vừa mới ra ban công nghe điện thoại một lát, liền đã vào trong rồi, có phải là đang cãi nhau với bạn gái không hả??" Vương Uy lúc này đang nằm trên giường đọc sách, cậu ta vươn đầu ra ngoài, hướng về Trịnh Thành Tử và cười hỏi.
"Bầu không khí này, tớ ngửi thấy có gì đó bất thường, mấy ngày qua, cậu luôn đi ra ban công gọi điện thoại, không lâu sau thì đã thấy quay vào, sao nào, khai thật đi, cậu đang bị bạn gái làm lơ đúng không??"Lâm Khải đang gặm chân gà chóp chép hỏi Thành Tử.
Trương Vũ Phi cũng hóng hớt không kém, anh ta đang cầm bàn chải đánh răng đứng bên cạnh bồn rửa mặt, vừa đánh vừa quay mặt hỏi: "Để tớ bấm ngón tay tính toán xem nào, bạn gái cậu chắc chắn đang có chuyện không vui, có thể cô ấy không có hứng thú nói chuyện với cậu nữa."
Trịnh Thành Tử vẻ mặt lạnh lùng liếc nhìn một lượt đám bạn, sau đó chậm rãi đi đến bàn học của mình kéo ghế ngồi xuống, một tay dang ra khoác lên thành chiếc ghế, một tay cầm điện thoại xoay xoay, trong lòng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể hiểu được.
Nghĩ đến những lời Trương Vũ Phi nói, Thành Tử khẽ nhíu mày, tự anh cũng cảm thấy rằng mấy ngày nay thỏ trắng rất thờ ơ và lạnh nhạt với mình, chẳng lẽ lại đúng như lời cậu ta nói, thỏ trắng đang không vui, cô ấy không có hứng thú nói chuyện với mình??
Nhưng mình có làm điều gì khiến cô ấy không vui đâu??
Trịnh Thành Tử quay đầu lại nhìn ra ban công, anh nhìn chăm chú bộ đồ rằn ri đang phơi ngoài đó, rồi khẽ nhíu mày.
Hình như là, hai tuần lễ trôi qua anh chưa được gặp thỏ trắng.
Từ nhỏ đến lớn, đây là thời gian chia cách dài nhất giữa hai người.
Có phải thỏ trắng… …có phải cô ấy đã không còn có hứng thú nói chuyện với mình nữa không… …
Editor: Waveliterature Vietnam
Trịnh Thành Tử trong lòng rối bời, anh cảm thấy rất phiền muộn, thế là lại cầm điện thoại di động lên và đi ra ngoài ban công.
Anh bấm máy gọi cho thỏ trắng, điện thoại vang lên hai tiếng thì đầu dây bên kia nhấc máy.
"Alo, ca ca nước cam… …" Giọng thỏ trắng nghe như bị nghẹt lại, cô hít một hơi thật sâu trả lời điện thoại.
"Em bị làm sao đấy??" Trịnh Thành Tử lo lắng hướng về phía thỏ trắng hỏi: "Sao giọng của em nghe lạ vậy?"
"À… …không có gì đâu ạ… …" Thỏ trắng lại khịt khịt mũi, đưa tay gạt đi giọt nước mắt chực trào ra, thật đúng là, cuốn sách này viết quá xuất sắc, khiến cho cô cảm động sắp khóc rồi!! Nhân vật nam chính làm sao lại có thể từ bỏ hết tất cả vì người con gái ấy chứ, kể cả tính mạng cũng không màng đến… …
"Có đúng là em không bị gì không??" Trịnh Thành Tử nãy giờ vẫn rất lo lắng, nghe thấy giọng nghẹn ngào của thỏ trắng làm lòng anh rối bời hơn, Thành Tử thấy buồn, bao nhiêu câu hỏi hiện ra, bây giờ cô ấy đang làm gì, đang mặc bộ quần áo màu gì, tóc đang được buộc kiểu nào, tất cả anh đều không nhìn thấy được, điều duy nhất anh làm được lúc này là nghe giọng nói của cô và suy đoán mọi sự việc.
"Dạ! Thật sự là không có gì mà!" Thỏ trắng cười tươi hướng về phía Thành Tử nói: "Mà ca ca nước cam còn quên chưa nói chuyện gì với em à. Sao vừa mới cúp điện thoại đã liền gọi lại cho em vậy."
"Không có gì." Trịnh Thành Tử nhàn nhạt phủ nhận, sau đó im lặng một lúc rồi nói: "Em gần đây bận lắm à, có nhiều việc cần làm vậy ư??"
"Hả?" Thỏ trắng hơi ngẩn người ra, chột dạ hướng về phía Trịnh Thành Tử ói: "Dạ không ạ… …mọi thứ vẫn ổn… …"
"Vậy sao mỗi lần anh gọi điện, em chỉ nói chuyện được vài câu liền bảo phải đi đọc sách?" Trịnh Thành Tử lại tiếp tục chất vấn thỏ trắng: "Gần đây em đang đọc loại sách gì vậy? Có môn gì học không hiểu trên lớp hay sao?"
"À… …em… …" Tim thỏ trắng bắt đầu đập nhanh hơn, "Em gần đây đang… …đọc sách vật lý.. …đúng vậy là sách vật lý, ha ha… …"
Nếu ngay bây giờ Trịnh Thành Tử đứng trước mặt thỏ trắng, chỉ cần nhìn lướt qua thái độ là sẽ biết ngay cô ấy đang nói dối, nhưng bây giờ hai người đang ở cách nhau 180km, chỉ dựa vào sóng vô tuyến thì không thể cảm nhận được đối phương, ngay cả giọng nói của thỏ trắng bây giờ Thành Tử cũng chỉ cảm thấy rằng cô ấy như đang buồn vì thành tích học tập không tốt.
Trịnh Thành Tử nhíu mày, hỏi thỏ trắng: "Sao vậy, em thấy môn vật lý rất khó học à?"
"Ha ha ha… …đúng là có chút khó… …" Thỏ trắng cười nhạt, hướng về phía Thành Tử rồi khẽ gật đầu.
"Nếu có cái gì không biết cứ trực tiếp hỏi anh, môn vật lý này mà chỉ dựa vào việc đọc sách thì sẽ không có tác dụng lắm đâu." Trịnh Thành Tử lại tiếp tục hỏi han quan tâm thỏ trắng: "Em kể anh nghe đi nào, bài kiểm tra vật lý lần trước điểm không được tốt à??"
"Không phải… …" Thỏ trắng giật mình nói với Trịnh Thành Tử: "Bây giờ chỉ mới vừa bắt đầu, bọn em còn chưa học đến môn vật lý, môn học này đến ngày mồng 2 mới học cơ, em chỉ là đem sách ra đọc trước, sau đó khi học tới môn này thì sẽ không cảm thấy khó, nghiên cứu trước thì sẽ dễ dàng tiếp thu hơn mà."
"… …"
Trịnh Thành Tử nghe đến đây thì khá ngạc nhiên, anh mỉm cười nói: "Em cũng bắt đầu biết tự học trước rồi hả??"
"Ha ha ha… …đúng vậy ạ, chính xác là như vậy… …" Thỏ trắng liên tục gật đầu, trả lời cho qua chuyện, ánh mắt lại hướng về cuốn tiểu thuyết ngôn tình trong tay, trời ơi, tại sao ca ca nước cam vẫn chưa tắt điện thoại nhỉ, cô còn mấy chục trang sách chưa đọc xong, đang đến đoạn cao trào kết cục chuẩn bị được hé lộ, thật sự là đang rất tò mò mà…
Editor: Waveliterature Vietnam
"Vậy em… …" Trịnh Thành Tử đang chuẩn bị nói tiếp, thì nghe bên kia đầu dây thỏ trắng đã đáp lại bằng giọng vội vã: "Ơ khoan đã, ca ca nước cam, mẹ gọi em đi tắm, em phải đi tắm ngay đây, anh chờ em tắm xong liền sẽ gọi điện thoại lại cho anh nha!"
Trịnh Thành Tử giật mình, im lặng một lát, rồi hướng về phía về trắng nói: "Không cần đâu, em tắm rửa xong thì tranh thủ ngủ sớm một chút, có chuyện gì, ngày mai nói tiếp cũng được."
"Dạ… …vậy được rồi, ngày mai em sẽ gọi." Thỏ trắng gật đầu, dường như cô không quan tâm đến thái độ của Thành Tử, chỉ đáp ngắn gọn một câu rồi nhanh chóng cúp điện thoại.
Ây za… ….vừa đọc tới đoạn nào rồi nhỉ? Hình như là đang đến đoạn nam chính từ bỏ cả sinh mệnh của mình vì người con gái mình yêu thì phải??
Ô ô ô… …tại sao có thể như vậy chứ, thật đáng thương… …
Thỏ trắng lại khịt khịt mũi, sau đó vùi đầu vào trong cuốn tiểu thuyết tình yêu.
Trịnh Thành Tử đứng trầm mặc, mắt nhìn vào màn hình điện thoại tối đen, rồi lặng lẽ quay người đi vào trong phòng ngủ.
"Này, cậu không phải vừa mới lúc nãy đã cùng bạn gái nói chuyện điện thoại à, sao giờ lại đi ra ngoài gọi điện tiếp vậy??" Vương Uy chú ý quan sát động thái của Thành Tử, vừa thấy anh ấy đi vào với gương mặt đầy u ám, lập tức lại dở giọng trêu đùa: "Có phải là bạn gái còn chưa hết giận không??"
"Cậu im miệng đi." Trịnh Thành Tử lạnh lùng liếc mắt nhìn Vương Uy, giận dữ nói: "Ai nói tớ vừa mới ra ngoài để gọi điện cho bạn gái."
"Ha ha, nếu như không phải là gọi điện cùng bạn gái, thì cậu trốn tránh chúng tớ làm gì hả?" Lâm Khải suốt từ nãy tới giờ vẫn chưa ngừng ăn, hướng về Trịnh Thành Tử cười và nói trúng tim đen của anh ấy: "Cậu nhìn Trương Vũ Phi đi, mỗi lần gọi điện cho bố mẹ đều sẽ ngồi ngay trong phòng ngủ và ngay trước mặt chúng ta, chưa từng trốn ra ngoài ban công. Cậu còn dám chối là không phải gọi cho bạn gái."
"… …" Gương mặt của Trịnh Thành Tử thoáng chút buồn, nhìn Lâm Khải không nói một lời nào.
Trương Vũ Phi vừa mới đánh răng rửa mặt xong cũng liền cười hì hì nhìn Thành Tử và hùa theo trêu đùa: "Tớ lại bấm ngón tay tính toán này, không phải là cậu và bạn gái sẽ chia tay đấy chứ?"
Trịnh Thành Tử lập tức phóng ánh nhìn đầy tia lửa với một giọng hét lớn: "Cậu im miệng đi, đồ cái miệng thối, đen đủi!!"
"Ha ha." Trương Vũ Phi bật cười, ngoan ngoãn không nói thêm lời nào nữa.
Trịnh Thành Tử buồn bực ngồi xuống ghế, dùng hết sức nắm chặt chiếc điện thoại trong tay.
Đọc sách vật lý!!
Lúc nào mà sách vật lý lại trở nên quan trọng hơn cả mình vậy!!
Huống hồ là môn vật lý còn chưa bắt đầu học đến!!
Trịnh Thành Tử lại nghĩ đến cảnh còn những hai tuần nữa mới kết thúc khóa huấn luyện quân sự, trong lòng càng thêm phiền muộn!
Ở thành phố Z, thỏ trắng vẫn rất hồn nhiên, chưa biết gì về cơn giận dữ của Thành Tử, cô đã ngồi đọc hết một cuốn tiểu thuyết ngôn tình rất dài.
Những ngày chìm trong văn tự sách vở vừa qua, bù lại là cô đã có chút hiểu biết hơn về những phương diện kia.
Thì ra nụ hôn giữa hai người không phải đơn giản là chạm nhẹ một cái, hay là việc đụng chạm lên phía sau tai, trên cổ sẽ gây ra kích thích, rồi còn chuyện này nữa, một đứa bé được sinh ra là bởi sự quan hệ tình dục giữa hai người nam và nữ… …
Thỏ trắng cảm thấy như mình vừa mở ra một cánh cửa dẫn sang thế giới mới, với kho tàng kiến thức đồ sộ mà không kém phần hấp dẫn.
Chỉ là… …
Lại nhớ đến thời điểm mà Trịnh Thành Tử hôn mình, thật là có chút hời hợt… …
Trong lòng thỏ trắng lại bắt đầu tràn ngập nỗi nghi ngờ. Chẳng lẽ ca ca nước cam không biết thế nào mới là một nụ hôn hoàn hảo?? Hay là anh ấy không muốn hôn mình … …
Thỏ trắng chống cằm suy nghĩ, theo suy đoán của cô, ca ca nước cam chắc hẳn không phải là không muốn hôn… …như vậy là, anh ấy thuộc thể loại không hiểu về một nụ hôn thật sự à?