Sách Đồng Học cũng nhìn lên và thấy Trình Thơ.
“Tớ, tớ, ... bức thư tình của tớ ??” Trình 3Thơ thở hổn hển và hỏi Sách Đồng Học một cách lắp bắp.
“Cậu, cậu, cậu ... cậu đã đọc xong rồi hả ??”
“Cái đó ... có thể trả lại cho tớ không ??” Trình Thơ nhăn mặt và hỏi vài câu với S8ách Đồng Học.
“Chuyện là như9 thế này ... Tớ ... đã tham gia bữa tiệc của anh trai tớ. Nên tớ đã lấy nhầm tờ giấy của anh ấy ...” Trình Thơ tình cờ nghĩ ra một lý do và nói với Sách Đồng Học.
“Nhưng cậu lại viết tên của tớ trên phong bì?”
“Ừ thì đúng là như vậy ... nhưng ...” Trình Thơ cảm thấy rằng mình sắp khóc. Làm thế nào một bức thư tình mà bị nhầm với tờ giấy của anh trai khi tham gia bữa tiệc được chứ? Trình Thơ cũng nhận ra rằng nếu cô không ngờ thỏ trắng giúp thì có lẽ Sách Đồng Học cảm nhận được sự chân thần của cô ấy hơn ...
“Tớ nghĩ rằng ... dù sao cậu cũng có ý tốt ... nhưng thôi không sao đâu.” Sách Đồng Học nghĩ về lá thư đó và mỉm cười với Trình Thơ.
Sách Đồng Học cười ư...? ?
Trình Thơ nhìn vào nụ cười trên khuôn mặt của Sách Đồng Học thì cả người cô liền sững sờ.
Một lúc lâu, Trình Thơ đưa tay ra dụi mắt, và nhìn Sách Đồng Học lần nữa.
Trình Thơ không thấy nhầm chứ?
Đây có lẽ là lần đầu tiên mà Trình Thơ thấy được nụ cười tươi rói của Sách Đồng Học trên gương mặt cậu ấy.
Ngay khi Trình Thơ vẫn còn đang ở trong tình trạng bàng hoàng, thỏ trắng đã chạy lại lớp học. Cô nhìn Trình Thơ đứng trước bàn của Sách Đồng Học, hai người đang đưa mắt nhìn nhau.... ...
Ca ca nước cam này, đây không phải là tình yêu trong sáng ư mà anh ấy lại có thể phá hoại như vậy được chứ? Dù sao thì hai người này cũng hợp đôi nhau mà....
Ngay khi thỏ trắng đang thầm suy nghĩ thì Sách Đồng Học tiếp tục bình tĩnh về phía Trình Thơ: “Tớ sẽ giữ lấy nó.”
“Hả?” Trình Thơ sững sờ một lúc, và không trả lời.
Khi thỏ trắng nghe thấy câu này, cô cũng không khỏi sững sờ. Điều này có nghĩa là gì ...? ?
Vậy cuối cùng đã có chuyện gì chứ?
Thỏ trắng quay lại nhìn Trình Thơ đang ngồi cạnh mình và khi cô định tiếp tục nói gì đó thì các bạn trong lớp học bắt đầu đến.
Trình Thơ liếm môi và nhìn xuống Sách Đồng Học đã bắt đầu đọc sách giáo khoa một cách nghiêm túc. Cô quay lại và ngồi xuống vị trí của mình.
----------------
Khi thỏ trắng chuẩn bị rời khỏi trường, Trình Thơ giữ chặt cánh tay của thỏ trắng và không để cô đi.
Thỏ trắng nhìn Trình Thơ bất lực và nói: “Cậu đừng oán giận và trả thù gì tớ nhé. Nếu chẳng phải cậu nhờ tớ viết và chú cậu không biết chuyện này thì có lẽ không xảy ra những chuyện như này đâu nhỉ?”
“Tớ không quan tâm.” Trình Thơ nắm chặt cánh tay của thỏ và nhăn mắt với một cặp lông mày đẹp: “Cậu là bạn gái của chú tớ, em gái tương lai của tớ, nhưng để trả thù thì tớ không biết nên làm gì để báo thù chú của tớ cả, vì vậy tớ sẽ dùng cậu để trả thù! “
Thỏ trắng nhìn Trình Thơ với ánh mắt đau khổ và cười lớn. “Làm thế nào mà cậu lại quyết định lấy tớ để trả thù được chứ? Cậu có muốn tớ viết một lá thứ khác không ??”
“Không!” Trình Thơ từ chối trực tiếp.
“Dù sao đi nữa, chú của cậu cũng biết được tình cảm của cậu nên chú ấy cũng ra sức giúp rồi mà, chẳng phải chú của cậu có tinh thần rồi sao?”
“Giờ tớ sẽ không nghe gì đâu, bởi vì vẫn còn sự hiện diện của cậu thì chú ấy cũng phải biết giữ thể hiện cho tớ nữa chứ, sao chú ấy có thể làm như vậy được, nếu vậy thì tớ không đồng ý.”