*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Làn da Dương Giai Di trắng như ngọc, và đôi mắt trong veo sâu thẳm như những ngôi sao lạnh lẽo.
Mũi cậu thẳng và đôi môi mỉm cười yếu ớt, như thể một ngôi sao điện ảnh đang lặng lẽ đi xuống.
Anh này có vẻ ... có vẻ hơi quen ...
Thỏ trắng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp trong một thời gian dài, vẫn không nhớ Dương Giai Di thực sự là ai.
“Thỏ trắng, em đến rồi đấy hả.” Dương Giai Di nhìn thấy thỏ trắng và ngay lập tức chạy xuống cầu thang, như thể một cơn gió ùa vào thỏ trắng, cậu không để ý cánh tay của thỏ trắng mà nghiêng người rồi hôn lên má tròn của cô.
Đây ... khung cảnh này...
Thỏ trắng đưa tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé của mình rồi rên rỉ một lúc lâu. Thỏ trắng nhìn người trước mặt và lắp bắp: “Anh là ... anh là con gái!”
“Không anh là con trai mà thỏ trắng!” Dương Giai Di nhìn thỏ trắng bằng ánh mắt yếu đuối và giọng nói khàn khàn.
“Ồ vâng! Ca ca đó!” Thỏ trắng quay lại và nhìn Dương Giai Di với một ánh mắt tò mò: “Anh ơi, chuyện gì đã xảy ra với giọng nói của anh vậy, có phải là cảm lạnh không ??”
“Không, nhưng đến tuổi dậy thì nên giọng anh thay đổi thôi, thật khó chịu ...” Dương Giai Di nói một cách ủ rũ về phía thỏ trắng : “Giống như tiếng của con vịt đực nhỉ, thật khó nghe.”
“Vâng! Hôm bữa giọng của anh hay hơn ạ!” Thỏ trắng gật đầu khó khăn.
Trịnh Thành Tử đưa mắt sâu thẳm và nhìn Dương Giai Di và thỏ trắng. Nhưng cậu không thể không lên tiếng được: “Thỏ trắng, em quên là anh đã từng dạy em trước đây rồi ư?”
“À?” Thỏ trắng quay lại và nhìn Trịnh Thành Tử, rồi quay lại nhìn Dương Giai Di trước mắt và chợt nhận ra: “Em nhớ rồi.”
Dương Giai Di nhìn thỏ trắng với ánh mắt tò mò.
“Anh ơi, anh cúi xuống em nói nhỏ này!” Thỏ trắng vẫy tay với Dương Giai Di.
“Sao vậy em, em muốn anh hôn nữa à?” Dương Giai Di hỏi khi cậu cúi xuống và đến gần thỏ trắng.
Âm thanh của tiếng thỏ trắng gõ vào đầu Dương Giai Di phát ra rất rõ.
“...”
Dương Giai Di choáng váng vì hành động đột ngột của thỏ trắng. Cậu ôm trán một lúc và nói lạ lùng: “Thỏ trắng, em đang làm gì với anh vậy?”
“Ca ca nước cam của em nói, bất cứ ai mà cố tình hôn em trong tương lai, thì cứ việc nhắc nhở người ấy bởi hành động không được lịch sự!” Thỏ trắng đứng thẳng với hai tay chống hông và nói với Dương Giai Di rất rõ ràng.
“...”
Dương Giai Di đứng dậy và nhìn Trịnh Thành Tử với khuôn mặt trống rỗng. Anh nghiến răng và nói:
“Ồ, Trịnh Thành Tử, cậu không thể chịu đựng được và cũng dám đánh tớ, nhưng sao lại để bạn gái nhỏ của cậu đánh tớ chứ, cậu biết rằng tớ không bao giờ đánh phụ nữ mà! “
Trịnh Thành Tử mỉm cười với Dương Giai Di với gương mặt đắc chí: “Không riêng cậu đâu, ngay cả Đích Hạ Phong nếu hôn cô ấy thì thỏ trắng sẽ cũng sẽ làm như vậy!”
“Này, cậu đang cố tình thì có! Cậu biết rằng chỉ có tớ mới hôn cô ấy!”
“Ồ ... nhưng cậu biết rằng cô ấy là bạn gái của tớ, nhưng cậu vẫn đi đến và hôn cô ấy, cậu nói đó là điều bình thường ư?” Trịnh Thành Tử mỉm cười yếu ớt với Dương Giai Di.
“Ai nói rằng thỏ trắng là bạn gái của cậu chứ, cậu có bao giờ thừa nhận hay nói rằng thỏ trắng là bạn gái cậu đâu?”
“Được rồi, cả hai cậu bình tĩnh nào!” Đích Hạ Phong nhanh chóng bước đến để làm lành giữa hai người: “Hai cậu bình tĩnh đi nào, các cậu đã ganh đua với nhau trong sáu bảy năm chưa biết mệt mỏi là gì à... ... “