*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Ồ ... điều này đúng là không ai ép buộc con cả ...” Mẹ thỏ trắng nhìn vào lưng thỏ trắng rồi cô gãi đầu.
---------
Thời tiết mát mẻ và những ngọn gió thổi liên tục.
Lớp của Trịnh Thành Tử đang học môn giáo dục thể chất.
Trước khi vào kiểm tra sau một thời gian luyện tập cuộc chạy 100 mét, tất cả các học sinh đều phải đứng ở sân tập phía ngoài và thực hiện các bài tập khởi động.
Đích Hạ Phong thấy Trịnh Thành Tử đang đứng một mình liền xông đến bên và thì thầm: “Này Trịnh Thành Tử, có chuyện gì đã xảy ra với cậu à, nhìn cậu thấy cậu không vui trong vài ngày qua.”
“Không có gì ...” Trịnh Thành Tử nhìn vào Đích Hạ Phong, cậu bạn bàn bên mỗi ngày kể từ khi cả hai đang còn học tiểu học. Bây giờ cả hai cũng học chung trường trung học cơ sở. Trịnh Thành Tử vẫn không hiểu sao Đích Hạ Phong cứ bám víu với cậu.
“Không có gì hay cậu đang giấu diếm chuyện gì vậy?” Đích Hạ Phong đưa tay ra và vỗ vai Trịnh Thành Tử rồi trộm mỉm cười và nói: “Tớ và cậu đã ngồi chung một bàn trong suốt bảy năm nay, cậu nghĩ sao mà tớ không thể không biết được chứ? Có chuyện gì cứ nói với tớ, biết đâu tớ giúp đỡ được gì cậu thì sao. “
“Không có gì cả.” Trịnh Thành Tử quay đầu lại và tiếp tục di chuyển cổ tay.
“Này, đừng xấu hổ mà, để tớ đoán nhé, nếu điều mà khiến cậu buồn phiền như vậy thì không có gì ngoài ba vấn đề.Thứ nhất là vấn đề học tập, thứ hai là vấn đề sức khoẻ, còn cuối cùng là vấn đề tình cảm. Mặc dù, cậu bằng tuổi tụi tớ, nhưng cậu luôn dẫn đầu trong khoản học tập, vì vậy khía cạnh đầu tiên sẽ không có vấn đề gì. Còn về vấn đề sức khoẻ, thì chắc chắn không có vấn đề gì. Nếu có vấn đề, đó chắc chắn là khía cạnh tình cảm mà thôi. “Đích Hạ Phong nhìn vào khuôn mặt của Trịnh Thành Tử rồi mỉm cười và nói: “Sao thế nào, tớ nói có đúng không?”
“...” Thân hình Trịnh Thành Tử đột nhiên cứng ngắc, cậu quay đầu lại nhìn nhưng không nói gì.
“Này, cậu không cần phải cứng nhắc như vậy chứ.” Đích Hạ Phong đột nhiên đưa đôi tay còn lại đặt trên vai Trịnh Thành Tử, tò mò hỏi: “Sao nữa, lại vấn đề với bạn gái nhỏ của cậu chứ gì?”
“... Không có chuyện gì đâu.” Giọng nói của Trịnh Thành Tử lạnh lùng với Đích Hạ Phong và vẫn nhất quyết không mở lời nào.
“Ồ, có thể những gì tớ đã nói với cậu có thể khiến cậu xấu hổ nhưng giữa hai chúng ta biết mà thôi nên có gì thì cậu nói nhanh để tớ có thể giúp bạn giải quyết.” Đích Hạ Phong cứ chạy xung quanh Trịnh Thành Tử, sau đó đi đến trước mặt.
“...”
Giáo viên môn giáo dục thể chất cầm bảng danh sách lớp và đứng trên đường đua của sân thể dục, thổi một tiếng còi và nói với cả lớp: “Tất cả các em đến đây và tập trung lại, chúng ta sẽ kiểm tra chạy 100 mét theo số thứ tự,đầu tiên là kiểm tra sĩ số của lớp chúng ta nhé. “
Trịnh Thành Tử nhìn lên giáo viên giáo dục thể chất và chuyển chủ đề: “Chúng ta đi nào, chuẩn bị kiểm tra rồi kìa.”
“Ồ, nhưng cậu vẫn chưa kể với tớ ...” Đích Hạ Phong nhìn hướng của Trịnh Thành Tử đang đi về phía giáo viên môn giáo dục thể chất, và ngay lập tức đuổi theo.
Sau bài kiểm tra chạy 100 mét, Đích Hạ Phong thở hổn hển và đi phía sau Trịnh Thành Tử và nói:
“Trịnh... Trịnh Thành Tử, cậu đợi tớ với, cậu... cậu thực sự không có vấn đề gì với bạn gái nhỏ của cậu ư?”
“Không.” Trịnh Thành Tử trả lời ngắn gọn.
“Vậy thì tốt rồi!” Đích Hạ Phong đứng lại và giữ đầu gối rồi thở hổn hển: “Thứ bảy này là sinh nhật của tớ.”