*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Ồ ... nhưng, tớ đã nói với cậu ...” Đích Hạ Phong đang chuẩn bị tiếp tục tiến về nói thì đột nhiên, giáo viên viết lên bảng và nói: “Làm thế nào để các em có thể hiểu được nội dung buổi học ngày hôm nay, thì chúng ta sẽ cùng nhau trả lời những câu hỏi trên bảng nhé!”
“ Cậu đúng thật là ... “Đích Hạ Phong đang chuẩn bị tiếp tục câu nói của mình thì đột nhiên giáo viên môn toán lên tiếng: “Em Hạ phong, em đừng nghĩ rằng em lén lút nói chuyện với Trình Thành Tử thì thầy không thể biết được ư? Giờ hãy nhanh chóng bước lên bục giảng và quay đầu vào tường mau lên nào.”
“Tớ xin lỗi.” Trình Thành Tử nói với giọng thấp, “Tớ còn thậm chí không nghe cậu nói gì.”
Đích Hạ Phong đứng dậy một cách đầy bực bội, rồi từng bước đi về phía bảng đen.
Khi chuông reo lên báo kết thúc giờ học, nó như một cơn gió đầy năng lượng thổi vào các bạn trong lớp học, Trình Thành Tử đột ngột được kéo bởi một cánh tay và cậu được yêu cầu đi cùng vào nhà vệ sinh.
Trình Thành Tử cảm thấy bất ngờ với nét mặt trống rỗng: “Khi nào mà cậu đi vệ sinh như một bạn gái vậy, phải đi cùng người khác chứ?”
“Này, Trình Thành Tử, cậu sẽ phải đi cùng tớ!” Đích Hạ Phong nhanh chóng kéo tay Trình Thành Tử đi theo với gương mặt đầy thương hại “Tớ phải dẫn cậu đi xem rốt cuộc Đích Thi Vũ là ai, vì điều này mà làm hại tớ phải đứng phạt, cậu coi như là bồi thường cho thiệt hại của tớ được chứ?”
Trình Thành Tử đưa mặt nhìn Đích Hạ Phong một lúc lâu, và cuối cùng cậu cũng im lặng đứng dậy, rồi đi theo phía sau Đích Hạ Phong để đến lớp của Đích Thi Vũ.
Ngay cạnh bên phải nhà vệ sinh chính là lớp học của Đích Thi Vũ đang theo học. nhưng Hạ Phong cố tình dẫn Trình Thành Tử đứng ở phía bên trái lớp học để nhìn tiện nhìn thấy Đích Thi Vũ hơn.
“Chẳng phải cậu đi vệ sinh à?” Trình Thành Tử nắm lấy cổ áo của Đích Hạ Phong và kéo áo cậu ta vào nhà vệ sinh. “Cậu đi ngược hướng kìa.”
“Này, tớ không đi vệ sinh gì cả, tớ dẫn cậu đến đây để cậu biết được Đích Thi Vũ là ai, ý tớ là muốn chỉ cho cậu biết!” Đích Hạ Phong kéo cổ tay áo của Trình Thành Tử lại rồi chỉ vào một cách bí ẩn.
Một cô gái ngồi ở dãy ghế thứ hai bên cửa sổ, Đích Hạ Phong nói: “Cậu thấy cô gái có tóc đuôi ngựa và đang mang váy màu xanh da trời không, cậu thấy bạn đó có đẹp không?”
Trình Thành Tử nhìn theo hướng ngón tay của Đích Hạ Phong, và chắc chắn là đủ Nhìn vào cửa sổ, tôi thấy một cô gái xinh đẹp và đáng yêu. Cô gái đang viết đầu xuống cuốn sách. Mái tóc gãy trên tai cô nhẹ nhàng tuột xuống, che đi đôi tai trắng như những chiếc vỏ nhỏ. Mũi rơi trên cổ thon.
“Làm thế nào mà cậu không thể nhìn thấy cô gái ấy được chứ?” Đích Hạ Phong hỏi một cách đầy tự hào về phía Trình Thành Tử, như thể cô gái chỉ vào là đứa con của chính gia đình mình.
“Bình thường.” Trịnh Thành Tử đưa mắt qua nhìn Đích Thi Vũ rồi bình thản nhận xét, rồi cậu nhanh chóng quay lại và đi về hướng lớp học của mình.
“Cậu vừa nói cái gì vậy?” Đích Hạ Phong ngạc nhiên hỏi Trịnh Thành Tử, “Làm thế nào mà cậu chỉ có thể nói hai từ như vậy được chứ? Chẳng bạn cậu thích cô ấy hay sao, cậu có muốn cô ấy làm bạn gái của cậu.”
Trịnh Thành Tử đang đi về phía trước thì đột ngột dừng lại, rồi cậu ấy quay đầu lại và nhìn Đích Hạ Phong với vẻ mặt trầm ngâm: “Bạn gái ư? Cậu hiểu bạn gái có nghĩa là gì không? “
“ Có gì khó hiểu đâu, bạn gái là người mà sau này bạn có thể nắm bàn tay cô ấy và hôn nhẹ lên đó.
“Đích Hạ Phong nhún vai.