*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Không thèm đâu.” Thỏ trắng nói với Đích Hạ Phong và nhanh chóng nói giúp cho Trịnh Thành Tử:“ Ca ca nước cam nói điều này vì anh ấy vẫn còn đang nghĩ về nó. Ca ca suy nghĩ vài ngày nữa thì anh ấy sẽ đồng ý làm bạn trai của em. Nhưng dì Chu cũng đã nói rồi, dù anh ấy có cân nhắc hay không đi nữa thì bây giờ em cũng là bạn gái của ca ca nước cam rồi! “
“Dì Chu là ai vậy, thỏ trắng? “
“Dì là mẹ của ca ca nước cam!” thỏ trắng trả lời rất nghiêm túc.
“Oh...” Gương mặt của Đích Hạ Phong biểu hiện rõ lên sự bất ngờ, rồi cậu ta khịt mũi: “Thì ra nó lại là cuộc hôn nhân sắp đặt theo thời xã hội phong kiến.”
“... Cậu.” Trịnh Thành Tử thốt lên khi nghe Đích Hạ Phong nói.
“Này thỏ trắng, ca ca nước cam của em thì có gì hay chứ, hay em làm bạn gái của anh đi, anh sẽ đưa đón em đi học mỗi ngày, mua kẹo bông cho em và đưa em đi chơi mỗi ngày được chứ? “Đích Hạ Phong ngồi xổm xuống và hỏi, mỉm cười với thỏ trắng.
Thỏ trắng nheo mắt và nhìn người anh đang quỳ trước mặt mình.
Mái tóc của Đích Hạ Phong khá mềm mại, phần tóc mái trước mặt che đi cặp lông mày thanh tú.
Dưới lông mày là một đôi mắt màu hồng đào, và đôi môi hồng đang nở nụ cười thân thiện với thỏ trắng.
“Có thật là anh sẽ mua kẹo bông cho em chứ?” thỏ trắng cắn ngón tay và nhìn thẳng vào mắt của Đích Hạ Phong.
“Anh chắc chắn sẽ mua cho em mà.”
“Vậy sao giờ em không thấy anh đem theo kẹo bông bên người?” thỏ trắng nhìn Đích Hạ Phong với ánh mắt hy vọng.
“À ...” Đích Hạ Phong đưa tay lục xuống túi cậu. Bởi vì cậu thực sự không phải là đứa mà thích ăn kẹo cho lắm.
“Anh không có ư?” thỏ trắng thất vọng.
“Có chứ! Em đợi anh một lát anh sẽ chạy đi mua nó cho em!” Đích Hạ Phong nhìn lên và thấy một siêu thị nhỏ đối diện trường mẫu giáo, vì vậy cậu vội vã đi về phía thỏ trắng: “Em đứng ở đây đợi anh nhé, anh sẽ chạy đi mua kẹo bông cho em! “
“Em muốn kẹo bông vị dâu.”
“Ừ, anh sẽ mua cho em! “
“Em cũng muốn uống nước cam Fanta!”
“Đợi anh một lát nhé “
Đích Hạ Phong nhanh chóng chạy về phía siêu thị nhỏ phía đối diện để mua kẹo bông.
Một lúc sau thì Đích Hạ Phong bước ra khỏi siêu thị, trong tay cậu đang cầm một túi kẹo bông vị dâu và cậu tiếp tục chạy lại phía kia để mua nước cam Fanta.
“Đây này thỏ trắng, kẹo bông và nước cam của em này.” Đích Hạ Phong mỉm cười và hỏi thỏ trắng: “Thế giờ em có muốn anh làm bạn trai của em không, thỏ trắng?”
Thỏ trắng đang cầm kẹo bông bằng một tay. Kẹo bông nhanh chóng tan dần trong miệng thỏ trắng, tay còn lại của thỏ trắng thì đang cầm nước cam, cô bé quay lại và đưa chai nước cam cho Trịnh Thành Tử: “Ca ca nước cam, anh uống nước cam đi này.”
“...” Trịnh Thành Tử chỉ biết im lặng không nói nên lời. Trong tay của cậu là chai nước cam ép Fanta, cậu từng nói rõ ràng với thỏ trắng rằng cậu không thích uống nước cam cho lắm, nhưng cậu vẫn không biết tại sao thỏ trắng lại khăng khăng cho cậu uống nước cam.
Thỏ trắng quay lại và mỉm cười rạng rỡ với Đích Hạ Phong: “Cảm ơn anh nhé, mà anh tên gì vậy?”
“Tên anh là Đích Hạ Phong.” Đích Hạ Phong chỉ nhìn vào khuôn mặt tươi cười của thỏ trắng và cậu thấy cô bé thỏ trắng nhỏ nhắn này trông rất dễ thương.
“Em sợ ... gió ...?” thỏ trắng thoáng nhìn, cô bé thấy tên của người anh này thật kỳ lạ. Mặc dù bên ngoài Đích Hạ Phong rất thân thiện nhưng tại sao thỏ trắng lại sợ đến như vậy?
“Ừ em cũng có thể gọi anh là ca ca gió cũng được.”
“Không…ca ca điên…” thỏ trắng hét lên với giọng nói bực ghét.