Cập nhật chương mới tại Vietwriter.net
"Cậu nhoe của anh ta là ai? Là một người rất khó dây sao?" Trên mặt Lâm Khiết Vy đầy nghi hoặc, nhân đó thoát khỏi vòng ôm của Phùng Thiên Long.
Cho dù hôm nay anh ta có như một vị anh hùng từ trên trời giáng xuống cứu vớt cô, nhưng cô vẫn không muốn dựa vào gần anh ta như vậy.
Thuộc hak của Phùng Thiên Long lo lắng gật gật đầu: "Đúng vậy! Là một nhân vật có máu mặt! Ai cũng không thể trêu vào! Đó chính là người vang danh khắp chốn...!"
"Được rồi! Nói mấy chuyện này làm gì!"
Phùng Thiên Long trừng mắt lườm thuộc hạ dưới trướng, hời hợt nói: "Dù nhóc con Tề Việt kia có quan hệ thân thích với người đó thì việc xảy ra ngà hôm nay cũng không thể trách tôi được." Vẫn còn có người mà Phùng Thiên Long phải kiêng dè?
Vậy thì đúng là nhân vật siêu có mau mặt đấy!
Lâm Khiết Vy và Hứa Tịnh đồng cảm kiếc mắt với nhau, hai cô gái đều cảm thấy lo sợ bất an.
Vô tình gặp phải một kẻ lưu manh, nhưng lại là lưu manh có chỗ dựa to, còn xảy ra xung đột, còn kết thù...
Thật là một cuộc sống khiến người ta phải rơi nước mắt mà!
Hứa Tịnh bước gần người của Phùng Thiên Long, khuôn mặt mập mạp hỏi: "Nếu nhỡ người tai to mặt lớn đó không nói phải trái, còn bao che khuyết điểm vậy phải làm sao?
"Vậy thì chúng ta gặp rắc rối lớn rồi!"
Tên thuộc hạ nhanh miệng trả lời, lại bị Phùng Thiên Long gõ đầu một cái:
"Mau cút đi! Đứng đấy nói chuyện giật gân à! Chỉ làm bọn họ sợ hãi mà ăn không ngon ngủ không yên mà thôi!"
Quát xong thuộc hạ, Phùng Thiên Long quay lại liên biến thành người với nụ cười dịu dàng và cặp mắt hoa đào cong cong nhìn Lâm Khiết Vy, an ủi:
"Không cần lo lắng, về sau có chuyện phiền phức nào đều có tôi gánh hết, không liên quan gì đến mọi người cả." Lâm Khiết Vy cũng chỉ có thể gật đầu, kiên trì nói: "Nếu như cần đối chất tôi sản sàng đứng ra làm nhân chứng, chứng minh chuyện ngày hôm nay tất cả đều do Tề Việt bắt đầu trước"
Phùng Thiên Long lập tức hài lòng, cười hì hì cúi đầu dán sát Lâm
Khiết Vy hỏi: "Tiểu Vy, có phải hiện giờ cô cảm thấy tôi rất vĩ đại, rất sùng bái tôi? Hả?" DÙ sao cũng nhờ hành động rút dao tương trợ ngày hôm nay mới của anh ta có thể cứu cô khỏi nước sôi lửa bỏng, chắc chắn sẽ rất cảm động trước hành vi của Phùng Thiên Long này cho xem.
Lâm Khiết Vy nhìn ánh mắt khao khát của Phùng Thiên Long, lại cảm thấy lúc này anh ta như một đứa đòi ăn kẹo, có chút đáng yêu liền nghiêm túc gật đầu nói: "Đúng thể, vô cùng sùng bái."
Nét cười của Phùng Thiên Long càng sâu: "Lúc nãy khi tôi đánh nhau có phải đẹp trai làm không?"
"Đẹp trai đến sững người!"
Phùng Thiên Long cảm giác mình sắp ngất đến nơi: " Vậy, cô có lo cho tôi không?"
"Tất nhiên là lo rồi! Anh không vì chuyện này mà có rắc rối gì chứ?"
Phùng Thiên Long vui đến mức muốn bay lên tới nơi, sung sướng xoa xoa tay, nịnh nọt tển đến trước mặt Lâm Khiết Vy: "Đừng lo lắng, người đàn ông của em không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Tiểu Vy không ngó ngàng đến tôi, hì hì, nể tình biểu hiện ngày hôm nay của tôi vô cùng xuất sắc, có phải nên thưởng gì đó hay không? Một cái hôn nhé!"
Nói nói anh ta đã dán mặt đến gần, miệng chu chu.
Thuộc hạ của anh ta cũng không nhìn nổi nữa, anah ta không hiểu được Thái tử Phùng bình thường tài giỏi mạnh mẽ sao đứng trước mặt Lâm Khiết Vy lại kinh dị thế này.
Lâm Khiết Vy coi như không nhìn thấy không nghe được yêu cầu một cái hôn của Phùng Thiên Long, cứ coi như gió thổi ngang tai, xoay mặt lại hỏi Hứa Tịnh: "A Tịnh, chúng ta cần tới cửa nào để làm việc vậy?" Hứa Tịnh vội vã cầm điện thoại di động lên kiểm tra: "Chờ một chút, để tớ xem đã!"
Lâm Khiết Vy cười híp mắt nhìn về hướng Phùng Thiên Long, nói: "Sau này ít đánh nhau thôi, đã lớn tuổi như vậy rồi, xương khớp già cả cứ đánh tới đánh lui lại ra chuyện thì biết làm sao bây giờ. Được rồi, tôi cần phải đi làm việc, tạm biệt nha!"
Trong lòng co hồ ly nhỏ Lâm Khiết Vy này vô cùng sáng suốt, nếu như Tề Việt hôm nay là sói, vậy thì kẻ Phùng Thiên Long trước mắt này chính là hổ báo khoác tấm da dê.
Sài lang hổ báo, đều không phải là người tốt lành! Có thể cách xa là tốt nhất!
Phùng Thiên Long nghe thấy Lâm Khiết Vy nói liền vấp chân, thân thể lảo đảo như tờ giấy phất phơ trong gió.
Trong lòng Tiểu Vy, anh ta đã là một bộ xương già lớn tuổi rồi sao? Bản thân lại bị Tiểu Vy liệt vào danh sách những người lớn tuổi?
Không phải chứ?
Đau lòng quá, hu hu hu!
"Tình yêu, anh cần phải tự giới thiệu đơn giản với em, Anh, năm nay ba mươi tuổi, chiều cao một mét tám mươi tám, trẻ trung khoẻ mạnh, vóc người cường tráng!"
Phùng Thiên Long vừa đen mặt tự giới thiệu vừa vén lên áo đang mặc khoe cho Lâm Khiết Vy xem sáu múi cơ bụng rắn chắc của mình. "EM xem đi này, sáu múi thẳng hàng, không cần hóp lại cũng nhìn
thấy rất , nếu hóp lại thì có thể nhìn đến được tám múi. Anh còn có
đường chữ V chệch chi, em có muốn kiểm tra nó hay không?" Nói xong anh ta đã định tháo thắt lưng tụt quần, dọa cho Lâm Khiết Vy đỏ bừng mặt, nhanh chóng giấu tay mình đi.
"Được rồi được rồi, không cần nhìn, tôi tin anh đều có!"
Hứa Tịnh còn muốn bước lên trước thưởng thức bắp thịt cường tráng của Thái tử Phùng, tẩm bổ cho mắt lại bị thuộc hạ của anh ta túm quần áo giấy thế nào cũng không thoát ra được, nghe đến lời của hai người chỉ có thể lo lắng suông.
Phùng Thiên Long dương dương đắc ý nháy nháy cặp mắt đào hoa, "Vóc người của anh có phải siêu đẹp hay không?" Lâm Khiết Vy xoa mồ hôi lạnh bất đắc dĩ có lệ trả lời: "Rất tuyệt
rất tuyệt!" "Cho nên mới nói anh không hề già, vừa hay cân xứng với tuổi tác
của em, hơn nữa em cũng không cần lo lắng chuyện sau khi kết hôn vận động trên giường không hài hòa, anh không nói phét đầu nhưng vấn đề này anh chắc chắn sẽ khiến em mỗi đêm đều hạnh phúc."
Lâm Khiết Vy nghe thấy đỏ bừng mặt, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa. Vậy nên mới nói cô hoàn toàn không muốn phải gặp lại Phùng Thiên Long, đều bởi vì kẻ này không biết nặng nhẹ, cái gì cũng dám nói. "Được rồi được rồi, tôi không nói chuyện với anh nữa, tôi còn phải đi làm việc! Chữa bệnh tận nhà không thể tới trễ được! dd chúng ta đi thôi!"
Lâm Khiết Vy khoát khoát tay với plt, cuối cùng ũng dứt ra được, vôi kéo tay Hứa Tịnh định đi.
"Em đang nói đến cái này sao?" ply chia điện thoại của mình ra trước mặt Lâm Khiết Vy cho cô nhìn thấy chi tiết tờ đơn dịch vụ. Lâm Khiết Vy chớp chớp mắt, sau đó nhướn mày nhìn đôi mắt mang theo đắc ý của Phùng Thiên Long, không dám tin thở sâu. "Anh, anh...không phải là khách hàng hẹn tôi đến tận cửa phục vụ đầu đúng không?"
Cầu trời cầu đất đừng thể nhá!
Đôi mắt đào hoa của Phùng Thiên Long nhếch lên một cái: "Bingo! Đúng rồi! Anh chính là khách hàng cần em phục vụ tận nhà đấy!"
Là anh là anh, chính là anh đó!
Lâm Khiết Vy chán nản.
Hứa Tịnh ngốc nghếch trừng mắt, mấy giây lúc sau nhịn không được chửi bậy: "Nhưng xem anh đâu có bệnh gì đâu! Vừa rồi còn đánh nhau hăng lắm mà!"
Ra tay độc ác như vậy, trông khỏe mạnh như rồng như hổ vậy mà
cũng gọi là bệnh nhaan ư? Mắt Phùng Thiên Long nhìn chằm chằm Lâm Khiết Vy, chậm rãi nhấn nhá từng chữ ro ràng: "Người ta mắc bệnh tương tư đó!"
Oe! Thuộc hạ của Phùng Thiên Long bị tiếng "người ta" kia của ông chủ gớm đến mức suýt nôn.
Cả nhóm mấy người bước vào phòng Hoàng Kim, bởi vì Lâm Khiết Vy đến mà cả sảnh không một bóng người, không nhiễm một hạt bụi, so với khách sạn năm sao còn sạch sẽ sáng sủa hơn.
Hứa Tịnh xem rồi liên tục trầm trồ.
Cập nhật chương mới tại Vietwriter.net