Mục lục
Sói vương bất bại Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 539: Cái tên sau cùng, người trẻ không hiểu Võ đức




Thấy vậy!



Thân thể của Tiêu Nhất Thiên lướt ngang, tránh được công kích của Lâu Kim Khoa, cũng không lấy cương đầu cương với Lâu Kim Khoa. Cái này khiến cho một quyền của Lâu Kim Khoa rơi vào khoảng không, khiến anh ta sừng sốt một chút, hiển nhiên là có chút bất ngờ!



Có điều



Động tác của anh ta cũng không vì thể mà ngừng lại, lại xoay người tung ra một quyền khác, đuổi đánh Tiêu Nhất Thiên!



Tốc độ của Tiêu Nhất Thiên cực nhanh, người như quỷ my, vẫn chi "tránh". Đối mặt với công kích cuồng loạn hung hãn của Lâu Kim Khoa, Tiêu Nhất Thiên né trái nén phải, trong nhảy mắt lại bị bức lui đến mấy chục thước. Dường như đang bị Lâu Kim Khoa chèn ép, vừa mới lên tôi lại với thang xuống thể hạ phongMột màn này!



Khiến cho những độ từ vây xem chung quanh v6 đài, cùng cà máy lão già trên khán đài mở rộng tâm mắt. Dầu sao, Tiêu Nhất Thiên cüng là người ghi dược thành tích khùng chín mươi chín mét trong rung trúc Trăm Mét. Còn chưa kể, thể hiện ở vòng thứ nhất Ám Cành trung kỳ vẫn còn đó. Rất nhiều người ôm mong đợi không nhỏ với anh. Đến cả Mai Đại Vũ cung Ngao Tuấn Mạnh, cũng không có hy vọng xa vời chi dựa vào một Lâu Kim Khoa là có thể đá anh ra khỏi cục diện này!



"Xây ra chuyện gi?"



"Đây là sách lược chiến đấu của Điêu Tạc Thiên hay sao? Anh ta không phải rất cuống vọng sao? Không phải không sợ trời không sợ đất sao? Lại không dám nghênh kích chính diện? Đây... Không giống như bình thường!"



"Chẳng lẽ muốn thua hay sao?"



Mọi người đều bàn luận sối nối, dường như sự chủ ý của tất cả mọi người đều đặt trong cuộc thi đáu của Tiêu Nhất Thiên cúng Lâu Kim Khoa, cho toi.,. Ban giày sau, người dầu tiên thi triển tài năng cũng không khiên moi người xôn xao!



Mà sau ba giây này, không ngừng có người phânđịnh bại!



"Cái này..."



Lý Cầm vừa rồi không có thấy Tiêu Nhất Thiên cùng Chu Kỳ đấu. Hơn nữa đối thủ lần này của Tiêu Nhất Thiên chính là Lâu Kim Khoa. Cho nên, ánh mắt cô ta một mực dán ở trên người Tiêu Nhất Thiên, muốn mượn dịp này phán đoán thực lực của Tiêu Nhất Thiên, nhưng kết quả lại khiến cho cô ta có chút không ngờ!



"Không thể nào!"



Lý răng thẩm hừ lạnh: "Thực lực của anh ta không thể nào yếu như vậy!"



Phải biết!



Lý Cẩm cũng từng vượt cấp chiến đấu với cao thủ Ám Cảnh hậu kỳ, hơn nữa còn đánh thắng. Lúc trước ở chi nhánh Lịch Thủy thành, cô và Lâu Kim Khoa cũng đã từng giao thủ. Mặc dù thua, nhưng cũng kiên trì đến hơn trăm chiêu mới phân ra thắng bại!



Tiêu Nhất Thiên làm sao có thể kém hơn so với Lâu Kim Khoa nhiều như vậy được?



Tốc độ của Lâu Kim Khoa không bằng Tiêu Nhất Thiên. Cho nên, anh ta dồn lực được chưa nửa phút, nhưng Tiêu Nhất Thiên lại giống như một conlươn, rất biết tránh né. Từ đầu đến cuối thâm chí anh ta không thể đụng đến được vật áo của Tiêu Nhất Thiên, điều này khiến cho anh ta không kiểm được cơn giận dữ. Cảm giác giống như đang bị Tiêu Nhất Thiên trêu đùa. Anh ta ngưng công kích, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Mẹ, mày là con thỏ rúc đầu hả? Đây là bản lãnh của mày hả? Không phải mày muốn đánh bại tao, sau đó quang minh chính đại tiến vào vòng hai hay sao?"



"Tôi đi!"



"Đánh tao đi này!"



Tiếng gầm của Lâu Kim Khoa giống như tiếng sẩm rên vậy, vang dội toàn bộ khắp võ trường!



Lúc này!



Đã có mười mấy nhóm học trò quyết định thắng bại xong!



Tiêu Nhất Thiên lần này chỉ mong lên cấp, không muốn được hạng nhất, chỉ thắng là được. Tất nhiên sẽ không để ý đến thời gian làm gi. Cho nên, Lâu Kim Khoa có mắng mỏ, có khiêu khích anh đến đâu, anh cũng làm như không thấy. Khóe miệng còn cong lên thành một nụ cười đắc ý. Đưa tay phải ra, ngoác ngoác ngón út của mình với Lâu Kim Khoa, mặt đây khinh bỉ to ý nói: "Ngay cả đối thủ của minh cũng không dụngtới được, không biết xấu hổ mà còn ấm Tờ đây?"



"Ha ha!"



"Anh có bàn lĩnh, vậy thì đuổi theo tôi đi. Anh đuối clip tôi, tôi đánh với anh!"



Nghe vậy!



Lâu Kim Khoa tức đến phát điên, trong đám người đứng xem, ai nấy đều thi nhau vang lên tiếng xâm xi!



Mẹ nó!



Trên sàn đầu võ thiên biến vạn hóa, chi bàn về thằng bại, bất luận thủ đoạn. Trong đại hội võ thuật lẫn trước, mấy tay học trò không biết xấu hổ của các chi nhánh bọn họ đã thấy nhiều. Nhưng mà, không biết xấu hổ đến loại trình độ của Tiêu Nhất Thiên này, nói thật, hôm nay bọn họ là lần đầu tiên đụng phải!



Nếu như có thể làm như vậy, đây chẳng phải là nói, chỉ cần có một phe chiếm ưu thể về tốc độ thì có thể cứ tránh hoài, tránh mãi.. Dùng cái cách để hèn đấy để làm tiêu hao ám kình của đối phương cho tôi khi cạn kiệt mới ngưng?



Hao phí sức lực mà bại?



Phương thức chiến đấu vô cùng hèn hạ này chi có minh Tiêu Nhát Thiên môi nghĩ ra được. Đổi thành người khác, cho dù nghĩ tôi, cũng ngại dùng! Trên lythuyết quả thực có thể thắng, nhưng trên thực tế lại quá mất mặt



Nói đi cũng phái nói lại!



Tiểu Nhất Thiên không ngai mất mặt, cứ thể mà dùng!



"Mày tự tìm cái chết!"



Dẫu sao cũng cao hơn một cảnh so với Tiêu Nhất Thiên. Tiêu Nhất Thiên tránh né cũng coi như có thể hiểu được, mà ở dưới con mắt mọi người, Lâu Kim Khoa không đuổi kịp Tiêu Nhất Thiên thi lại không được. Vậy cho nên, Tiêu Nhất Thiên không ngại mắt mặt, Lâu Kim Khoa thì lại ngại. Dưới cơn thịnh nộ, anh ta gåm thét một tiếng, nằm chặt quà đấm, lần nữa hưởng Tiêu Nhất Thiên xông tới!



Vì vậy



Vút vút vút vút vút vút...



Đi đôi với từng trận tiếng xé gió chói tai, chỉ thy. Tiêu Nhất Thiên cùng Lâu Kim Khoa một trước một sau, một chay một đuối, Hai bóng người chạy ngang dọc như bay kháp vô dài. Giống như là mèo von chuột, tạo thành một cành tượng rất dặc biệt!



Toàn bộ quả trình kéo dài ước chứng hơn hai mưRN



photoLâu Kim Khoa hết sức đau khổ phát hiện, khi anh ta tăng tốc, Tiêu Nhất Thiên cũng sẽ tăng tốc, khi anh ta chậm lại, Tiêu Nhất Thiên cũng châm lại theo giống vậy. Bất kể tốc độ của anh ta là nhanh hay chậm, Tiêu Nhất Thiên luôn có thể nhanh hơn anh ta một chút xíu, tựa như trăng trong nước. Mắt nhìn thì bắt được, nhưng chạm đến thì không có được gì!



Cái loại càm giác bực bội đó thật sự là quả đáng, khiến cho Lâu Kim Khoa bức xúc đến muốn thổ huyết!



Hơn hai mươi phút đó!



Mẹ nhà nó!



Hai người bọn họ không biết mệt mọi. Học trò xem đấu xung quanh với mấy lão già trên khán đài kia nhìn đến hoa cả mắt, mệt cả người!



Rốt cuộc!



Khi năm mươi ba nhóm học trò thi đầu khác đã phân thắng bại xong. Trên võ đài lớn như vậy chỉ còn lại Tiêu Nhất Thiên cùng Lâu Kim Khoa hai người vẫn còn đang anh đuổi tôi, tôi đuổi anh. Lâu Kim Khoa thờ hốn hến như trâu, mồ hôi chảy ròng ròng, dùng hết sức lực cũng không đuổi kịp, đang muốn dừng công kích lại, tố cáo với mấy lão già trên khán đài kia nhưng nào ngờ vừa vào lúc đó, Tiêu Nhất Thiên động thù!



Chi thấy!Tốc độ của Tiêu Nhất Thiên đột nhiên tăng nhanh gấp đổi, xoay người một cái liền đi vòng qua sau lưng Lâu Kim Khoa, không doi Lâu Kim Khoa tinh hoan lai, giơ tay lên đánh mạnh một quyền vào trên lưng của Lâu Kim Khoa



Bop!



Lâu Kim Khoa vốn đang có chút kiệt sức, nào chịu nối một đòn này? Trong nháy mắt cả người bị Tiêu Nhất Thiên đánh bay ra ngoài!



Phụt!



Người bay ở giữa không trung, một hớp máu nén suốt một lúc lâu, bấy giờ không nhịn được nữa, phun hết ra ngoài!



Phich!



Té xuống ở cách đó mười thước, mặt cham đất trước, lôi thôi lếch thếch, vùng vẫy mấy cái, không thể đứng lên. Lúc này, tiếng cười dương dương đắc của Tiêu Nhất Thiên truyền tới từ sau lưng anh ta: "Đôi phó với anh, chỉ cần một chiêu là đů!"



Đúng vậy



Từ đầu tới đuôi, Tiêu Nhất Thiên quà thật chi ra dúng một quyền này, một chiêu này!



Có thể nói là giết trong nhảy mát!Phụt!



Lâu Kim Khoa von là muốn tức miệng mắng to, nhưng mới mở miệng ra lại nôn ra một búng máu khác. Sau đó, lửa giận công tâm, mí mắt đào một cái, tắt hơi tại chỗ, hoàn toàn bất tin. Ý niệm cuối trong đấu anh ta chính là... Điêu Tạc Thiên thắng chó chơi bán!



"Xin lõi!"



Tiêu Nhất Thiên đưa mắt dời đi từ trên người Lâu Kim Khoa, quét nhìn một vòng, chú ý toi những ảnh mặt khác thường chung quanh kia, anh cười nói: "Đề cho mọi người đợi lâu!"



Tất cả mọi người đều có cảm giác muốn nhổ cho Tiêu Nhất Thiên một bãi nước miếng! Thắng ranh con không biết võ đức là gì!



Đối với lần này!



Tiêu Nhất Thiên lại làm như không thấy, anh đã đạt được mục đích, vừa giành được giải, vừa không có bại lộ sức chiến đấu chân chính của mình, hần sẽ không dọa cho Ngao Thụy sợ bé mật, còn như người khác nghĩ thể nào thì...



Hat



Người khác thích nghĩ the nào, thì nghĩ thế này liên quan gì đến anh?Nói xong!



Tiêu Nhất Thiên xoay người liên muốn đi xuống võ đài, trài qua ba trận thi đấu, lúc này đã đến gần giữa trưa, dựa theo chương trình của đại hội võ thuật, vòng thử hại sẽ diễn ra vào buổi chiếu!



"Chờ một chút!"



Nhưng mà, khiến cho Tiêu Nhất Thiên có chút bất ngờ chính là, anh ta mới vừa đi tới một bên võ đài, sau lưng đột nhiên truyền tới một thanh âm quen thuộc!



Chính là Ngao Thụy!



Ngao Thụy vẫn đứng ở trong đội ngũ học trò tổng viện, chính mắt thấy toàn bộ quá trình Tiêu Nhất Thiên liên tục thắng hai trận chiến. Đúng như Tiêu Nhất Thiên đoán, anh ta cũng không bị biểu hiện của Tiêu Nhất Thiên hù dọa, ngược lại mượn cơ hội đại hội võ thuật, ý niệm đánh chết Tiêu Nhất Thiên ngay trước mặt mọi người càng thêm mãnh liệt hơn. Nguyên nhân rất đơn giản, đương triều Thái tử Hoa Long Than giờ phút này đang ngồi trên khán đài, mà Tiêu Nhất Thiên đắc tội với Hoa Long Thán, Hoa Long Thần cũng hy vọng Tiêu Nhất Thiên chết. Như vậy, nếu như anh ta có thể tru diệt Tiêu Nhất Thiên, không chi có thể Ta hận, còn có thể lấy dược cảm tình của Hoa Long Thán, nhất cứ ương tiện, đon giàn là trời cũng giúp mìnhCho nên!



Khi Tiêu Nhất Thiên chuẩn bị xuống khỏi võ đài, Ngao Thụy không kịp đợi nhìn về phía Ngao Tuấn Mạnh. Ngao Tuấn Mạnh trao đổi ánh mắt với anh ta, gật đầu một cái, trong lòng anh ta mừng như điên, lập tức từ đi ra trong đám người!



"Gi?"



Tiêu Nhất Thiên dừng bước, quay đầu lại, cùng Ngao Thụy nhìn nhau một cái từ phía xa. Trong lòng anh rất vui vẻ, không nghĩ tới Ngao Thụy lại cuống cuống muốn tìm chỗ chết đến thể, nhanh như vậy liên không nhịn được mà nhày ra ngoài. Nhưng trên mặt anh lộ ra biểu tình không nhịn được, cau mày hỏi: "Lại là anh?"



"Có chuyện gì không?"



Vèo!



Ngao Thụy tung người nhảy một cái, trực tiếp nhày lên võ đài, hừ lạnh nói: "Tôi đã ghi danh, tham gia đại hội võ thuật lần này, khiêu chiến với anh, quyết chiến sinh tử



"Nếu như anh chỉ tham gia thi đầu Ám Cành trung ký thì thôi, tôi cao hơn anh một cành, đối với anh mà nói là không công bằng, Nhưng nếu anh cũng tham gia thi Am Cảnh hậu kỳ, vậy đã nói rồi, anh tự nhận là cónăng lực cùng học trò học viện thuộc Ám Cảnh hậu kỳ đảnh một trận!"



"Đã như vậy, thì anh nhất định phải tiếp nhân



khiêu chiến của tôi!"



"Nếu không!"



"Thì cút xuống võ đài, rút lui khỏi đại hội võ thuật!"



Lần này!



Ngao Thuy là quyết tâm muốn tru diệt Tiêu Nhất Thiên. Bất kể Tiêu Nhất Thiên có chấp nhận khiêu chiến của anh ta hay không, anh ta cũng sẽ không buông bò!



Dứt lời!



Nhất thời trong đám người chung quanh sôi nổi bàn tán, Ngao Thụy ghi danh khiêu chiến "Điều Tạc Thiên" chuyện này mọi người đều biết. Mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc thật sự đến giờ phút này, vẫn khiến cho đám học trò đến xem náo nhiệt không khỏi kích động!



Dưới đài, Lục Vy Anh lộ ra thắn sắc khẩn trường!



Dầu sao!



Tiêu Nhất Thiên trước đắc tội với cà gia tộc nhà họ Ngao cũng đều là bời vì cô ta mà có. Trong lòng cô tathẩm cấu nguyện: sự độ Thiên, đứng nhận, tuyết đối không nên nhận ra



"Thé a?"



Tiểu Nhất Thiên lắc đầu nói nói: "Đây là quy củ do người nào quy định? Theo tôi biết, trong của quy tắc đại hội võ thuật, dường như không có điều này!"



Không có!



Nhất định là không có!



Nếu như thi đấu sinh tử nhất định phải được đối phương đồng ý, há chẳng phải là nói, mượn cơ hội của đại hội võ thuật, những học trò binh thường có thủ oán với ai thì đến bấy giờ muốn giết người nào thì giết người đó rồi hay sao?



"Anh.."



Ngao Thụy đang muốn mờ miệng phần kích, nhưng mà, lời của anh ta mới vừa đến mép, đột nhiên bị một thanh âm khác cắt đứt, chỉ nghe cái thanh âm kia lạnh nhạt nói: "Ngao Thụy nói không sai, cậu chỉ có hai lựa chọn, hoặc là, tiếp nhận khiêu chiến của anh ta hoặc là, rút lui ra khỏi đại hội võ thuật!"



"Đây!"



"Là quy định của bốn Thái tử"



Ngoài dự liệu của tất cả mọi nguời chinh là, HoaLong Thần từ sau khi tới vẫn luôn an tĩnh xem cuộc chiến, không nói một lời nào, vào lúc này mở miệng phát biểu. Hơn nữa còn là thái độ rõ ràng đứng ở bên phía của Ngao Thụy, phá vỡ quy tắc trước kia của đại hội võ thuật, tự mình làm chỗ dựa cho Ngao Thụy, muốn mượn cơ hội này, không che giấu chút nào mà đưa Tiêu Nhất Thiên vào chỗ chết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK