Chín mươi ba mét, nó đứng trong top ba trong lịch sử của phân viện thành Thanh Thủy, khó khăn là điều hiển nhiên, có thể tưởng tượng, tin mà Thương Triết vừa mới nói ra, những học trò ở ngoại viện cũng nhịn không được mà bắt đầu khe khẽ nói với nhau, mang tai của Tiêu Nhất Thiên khẽ nhúc nhích, từ những cuộc trò chuyện của đám học trò trong học viện kia, anh nghe được nhiều thứ hơn về khu rừng trúc trăm mét!
Hóa ra!
Như Thương Triết đã nói, rừng trúc Trăm mét được xem như là một nghi thức kiểm tra và đo lường thiên phú, chỉ cần là người đã kích hoạt thiên phú, mà đi trên đường võ thuật, thì liền có thể vào trong đó, mà trận pháp của rừng trúc Trăm Mét cũng có chỗ kì lạ, có thể làm cho không nhìn thấy cảnh giới của người tiến vào, Ám cảnh kỳ đầu đi vào cũng được, mà ÁM cảnh viên mãn đi vào cũng không sao, bất kể bạn là cảnh giới gì, thì trận pháp cũng sẽ tự động tạo ra lực cản mạnh cỡ đó!
Cho nên!
Nói chung, khi bạn còn đang ở Ám cảnh kỳ đầu, thì đi vào cũng chỉ có thể đi được tám mươi mét, vậy thì, dù cho về sau bạn có trở thành cao thủ Ám cảnh viên mãn đi chăng nữa, thì vẫn chỉ có thể như cũ đi được tám mươi mét mà thôi, thiên phú huyết mạch, sẽ không thay đổi vì cảnh giới bạn đã nâng cao.
Tất nhiên! .
truyện kiếm hiệp hay
Cũng có ngoại lệ!
Ví dụ nếu bạn có được kỳ ngộ, luyện chế ra đan dược cấp cao nhất, hoặc chiếm đoạt huyết mạch của người khác, khiến cho thiên phú của bản thân và huyết mạch có sự cải thiện đáng kể, thì khi đó nếu bạn lại vào rừng trúc Trăm mét một lần nữa, thì sẽ có thể đạt được thành tích tốt hơn!
Hơn nữa!
Chín mươi mét đã được xem như một giới hạn!
Theo những học trò của học viện đó, bất cứ ai đi được hơn chín mươi mét trong rừng trúc trăm mét, thì đều là rồng trong loài người, chỉ cần không chết, là có thể đạt tới cảnh giới viên mãn, hơn nữa còn có được hy vọng bước vào Minh cảnh!
Nhưng!
Chỉ là có hy vọng mà thôi, xác suất cũng không cao!
Còn chín mươi lắm mét là một giới hạn khác, những người có thể vượt quá chín mươi lăm mét, sẽ có hy vọng vào Minh giới cao hơn rất nhiều, thậm chí còn hơn năm mươi phần trăm!
Cho nên!
Mặc dù không có dữ liệu chính xác để so sánh, nhưng bao gồm cả Thương Triết, tất cả mọi người tại Học viện Đạt Ma đều cho rằng, chín mươi mét là ngưỡng cửa hy vọng để tương lại có thể bước được vào con đường Minh cảnh, thậm chí nếu ở dưới chín mươi mét thì nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, mà nếu hơn 90 mét, thì từng bước từng ngày, từng mét từng cấp, bước ra được mỗi một mét, đều vô cùng khó khăn, mà bước được thêm một mét nào, thì đều đồng nghĩa với việc hy vọng tiến vào Minh cảnh sẽ lớn thêm mười phần trăm!
Chín mươi ba mét!
Đó là ba mươi phần trăm hy vọng!
Chín mươi lăm mét!
Có năm mươi phần trăm hy vọng!
Còn...
Một trăm mét?
Từ trước tới nay còn chưa từng có một ai, đừng nói là phân viện thành Thanh Thủy, thậm chí là cả kinh đô bao gồm cả học viện Đạt Ma, cũng chưa từng có ai có thể đi hết hành trình trăm mét của rừng trúc khi còn trong Ám cảnh cả! “Được!”
Nghe được đề nghị của Thương Triết, Lục Văn Lâu sững người một lúc, sau đó không chút do dự mà gật đầu: "Em chấp nhận đề nghị của đàn anh, dùng chiến tích của Giang Thành trong rừng trúc trăm mét làm ranh giới!”
Đang nói!
Lục Văn Lâu lạnh lùng nhìn Tiêu Nhất Thiên, hừ nói: "Chỉ là không biết, bạn nhỏ Điêu kiêu ngạo như vậy, đến cùng là có bao nhiều thiên phú, cậu có dám so không?"
Đối với thành tích chín mươi ba mét như thế, Lục Văn Lâu rất tự tin, ông cũng từng là học trò của phân viện thành Thanh Thủy, cũng từng tự mình đi xuyên qua rừng trúc Trăm mét, nên biết rõ khó khăn bao nhiêu!
Lúc trước!
Lục Văn Lâu chỉ bước được tám mươi lăm mét, mà đã được tính là một thành tích rất tốt rồi, bây giờ cũng đã thành công bước vào cảnh giới viên mãn, và trở thành người đứng đầu của nhà họ Lục!
Hơn chín mươi ba mét?
Nói giỡn cái gì vậy, ngay cả trong lịch sử của phân viện thành Thanh Thủy, cũng chỉ có hai người đi được hơn chín mươi ba mét, mà trong đó, có một người là em trai thứ hai của Thương Triết, trưởng lão của tổng viện ở kinh đô, là Thương Thịnh đang ở nửa bước Minh cảnh.
Thương Thịnh bước được chín mươi tư mét, chỉ hơn Lục Giang Thành một mét, hiện tại, ông cũng chỉ còn cách cường giả Minh cảnh nửa bước nữa thôi!
Mà Thương Triết..
Đi được chín mươi mốt mét, thiên phú của ông hơi kém so với Thương Thịnh, Thương Thịnh có thể tiến tới Minh giới nửa bước hiện tại, đều là nhờ có Thương Thịnh giúp đỡ!
Mặc dù tốc độ của Tiêu Nhất Thiên và sức mạnh của một cú đó rất đáng kinh ngạc, nhưng Lục Văn Lâu cũng không nghĩ rằng, thiên phú của Tiêu Nhất Thiên có thể vượt qua Lục Giang Thành, mà được so với Thương Thịnh! “Tại sao không dám chứ?”
Bắt gặp ánh mắt khiêu khích của Lục Văn Lâu, Tiêu Nhất Thiên trả lời lại một cách mỉa mai: "Đến lúc đó nếu có thua, thì cần Lục gia chủ không mặt dày chơi xấu là được!"
Thiên phú sao?
Tiêu Nhất Thiên cũng muốn thử xem, anh có thể đi được bao xa, cũng muốn xem thử, thiên phú của mình có thể cao bao nhiêu! Lục Văn Lâu nói: "Vì bạn nhỏ Điêu rất tự tin, có dám tăng thêm "Thật là mạnh miệng!" lợi thế, cược lớn một chút hay không?" Tiêu Nhất Thiên nhướng mày, hỏi: “Lục gia chủ muốn đánh "Ô?" cược cái gì?"
Lục Văn Lâu suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: "Nếu cậu thua, chỉ xin lỗi là không đủ, ta muốn cậu quỳ tạ tội với Vy Anh, ở trước mặt tất cả học trò của phân viện thành Thanh Thủy!" "Và!" "Sau khi đại hội võ lâm của toàn viện kết thúc, tự chặt hai tay và lưỡi, để bày tỏ sự trừng phạt!"
Quả nhiên!
Lục Văn Lâu không muốn bỏ qua cho Tiêu Nhất Thiên dễ dàng như vậy, không phải cậu muốn "chỉ điểm" kiếm thuật của Lục Vy Anh? Được thôi, ta chặt đứt hai tay của cậu, thì xem sau này cậu còn muốn chỉ dạy cái gì nữa! Không phải cậu thích nói lời kiêu căng sao? Được thôi, để ta cắt lưỡi của cậu đi, cho cậu không nói được nữa, thì để xem sau này cậu lấy gì ra để mà giả vờ uy hiếp!
Tiếng rì rào!
Điều kiện của Lục Văn Lâu khiến những học trò của học viện ở ngoài viện kia không nhịn được mà hít sâu một hơi!
Vãi!
Thật là tàn nhẫn!
Thương Triết sắc mặt hơi thay đổi, nhưng cũng không nói lời khuyên can, vẫn là câu nói kia, sau khi đại hội võ lâm của toàn viện kết thúc, Tiêu Nhất Thiên đã mất đi giá trị sử dụng rồi, thì cậu ta sống hay chết, liên quan gì đến ông nữa?
Tiêu Nhất Thiên bình tĩnh hỏi: “Nếu như Lục gia chủ thua thì sao?”
Lục Văn Lâu hỏi ngược lại: “Cậu muốn gì?"
Tiêu Nhất Thiên thản nhiên nói: “Vì đã là đánh cược, nên tiền đặt cược phải bằng nhau mới được, vậy không bằng... bao gồm cả Lục gia chủ, tất cả người của nhà họ Lục đang có mặt hôm nay, cũng ở trước mặt tất cả học trò trong phân viện thành, quỳ tạ lội với tôi đi!" “Còn nữa!” "Tôi muốn thu nhận cô Lục, từ nay về sau, để cô ta, làm nô tỳ của ta, phục vụ cho ta!" "Lục gia chủ nghĩ sao?"
Nghe thấy vậy!
Sắc mặt của mọi người trong nhà họ Lục đều thay đổi, vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên, nói anh đúng là đồ đê tiện, thật không biết trời cao đất dày! "Được thôi!"
Nhưng vì tức giận, Lục Văn Lâu đồng ý không chút do dự, rồi bất ngờ giáng một cú đấm vào chiếc ghế đá bên cạnh, theo đó là một tiếng nổ chát chúa, chiếc ghế đá bật vỡ tan tành ngay tức khắc đá văng tung tóe! "Thương Triết đích thân làm chứng, ai dám đổi ý, sẽ giống như cái ghế này!"
Lục Văn Lâu vô cùng khí thế!
Tiêu Nhất Thiên hoàn toàn không để trong mắt sự uy hiếp của Lục Văn Lâu, quay đầu nhìn Thương Triết, ra hiệu nói: “Dùng lời nói không bằng dùng hành động, mời viện trưởng dẫn đường, đi đến rừng trúc Trăm Mét!" “Được!”
Thương Triết gật đầu, dẫn đường, rời khỏi biệt viện, đi về phía rừng trúc ở phía đông bắc của học viện!
Tiêu Nhất Thiên, Lục Văn Lâu và những người khác theo sát phía sau, các học trò học viện ở ngoài sân cũng đi theo cuối cùng, tốp năm tốp ba, đều đang nói chuyện, trên mặt tràn đầy hưng phấn khó có thể che giấu!
Chắc chắn!
Họ cũng đang rất mong chờ, tên Điêu Tạc Thiên này đã đánh bại Trần Nhất chỉ với mười sáu chiêu vào ngày hôm qua, mà hôm nay, ở trong rừng trúc Trăm Mét, không biết anh ta có thể đạt được thành tích gì!
Dọc theo đường đi!
Động tác ở đây thu hút sự chú ý của nhiều học trò học viện hơn, vì vậy mà càng ngày càng có nhiều đệ tử học viện kéo đến, thậm chí Trần Nhất và Vương Thái, người hôm qua đã bị Tiêu Nhất Thiên đánh bại, cũng lặng lẽ xuất hiện trong đám người, rồi đứng nhìn từ xa, họ muốn biết, người đã đánh bại họ, rốt cuộc sẽ có thiên phú gì!
Rất nhanh!
Mọi người đã đến cổng của rừng trúc!