Mục lục
Sói vương bất bại Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 305: Giết Tiêu Nhất Thiên, tội đáng muôn chết của Đế Hạo




Cập nhật chương mới tại Vietwriter



Đế Hạo đi đến trước cửa Điện Hùng Loan, nhưng anh ta không đẩy cửa đi vào, mà ngay lập tức quỳ ở đó, cất giọng hét lớn: "Bố!"



"Con là Đế Hạo, hôm nay đến đây nhận tội với ngài!"



Giọng nói tràn ngập bị thương.



Xen vào đó chút nghẹn ngào!



Xin được trị tội!



Đế Hạo quả thực là đến đây nhận tội, nhưng anh ta vẫn luôn canh cánh trong lòng một chuyện, anh ta biết toàn bộ Điện Hùng Loan đều nằm dưới quyền của Đế Uyên, cho dù Đế Uyên không bước ra khỏi đó, nhưng bên trong đại điện, ông ta hoàn toàn xứng đáng là một vị Hoàng chủ!



Một khi bước vào!



Tương đương với việc giao quyền sinh tử của bản thân cho Đế Uyên!



Điều này...



Cũng chính là lý do tại sao Đế Hạo lại muốn quỳ trước đại điện!



Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.



(*Chú thích: Không sợ những việc to tát, chỉ sợ ngộ nhỡ xảy ra chuyện bất ngờ khiến bản thân trở tay không kịp.)



Ngộ nhỡ,..



Đế Uyên thật sự không chịu tha thứ cho tội lỗi của Để Hạo, chỉ một lòng muốn giết anh ta. Đế Hạo tự biết, với năng lực Ám cảnh viên mãn của bản thân có quỳ ở trước điện như thế này, cũng không đảm bảo cho mình một con đường sống!

Nhìn thấy tình huống này!



Những thị vệ canh giữ trước điện quay lưng bỏ đi, bởi vì bọn họ không đủ tư cách để nghe cuộc đối thoại giữa Để Uyên và Đế Hạo, nếu nghe thấy điều không nên nghe cũng có thể phải mất mạng vì nó!



"Xin tạ tội?"



"Ha ha!"



Một lúc sau, giọng Để Uyên vọng ra khỏi đại điện, không thể che giấu được sự tức giận, hừ một tiếng: "Con và lão lục tranh giành vương vị, kết bè kết cánh, lôi kéo băng nhóm đã khiến thủ đô không yên được một ngày, khiến dân chúng hoảng sợ!"



"Việc này!"



"Ta có thể xem như không biết!"



"Nhưng con tuyệt đối không nên nung nấu dã tâm, thèm muốn vị trí tối cao này trong Điện Hùng Loan mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, thậm chí tranh giành sống chết, cũng không nên làm bạn với loại phản tặc như Hoắc Mãng!"



"Con có bao giờ nghĩ tới chuyện này chưa?"



"Nếu như thực sự Hoắc Mãng vào thủ đô, muốn con lấy Luyện Long đỉnh giúp gã luyện hóa Hắc Lân Tích Mãng, tiến vào hàng ngũ Minh Cảnh, xông vào Điện Hùng Loan đoạt mạng của ta."



"Đến lúc đó!"



"Liệu gã ta còn tốt bụng giữ lời hứa giao lại cho con vị trí tối cao này một cách dễ dàng mà không màng đến lợi ích gì không?"



Nói ra một hơi!



Đều là phần nộ cao ngất trời!



Hơn nửa!



Còn nghe ra được sự bất lực, chỉ hận rèn sắt không thành



thép!



"Phụ hoàng nhìn xa trông rộng!"



Để Hạo vội vàng giải thích: "Con dĩ nhiên đã từng nghĩ đến những điều mà ngài đang lo làng, cũng đã chuẩn bị đầy đủ rồi.

Chúng ta nhất định sẽ không để đất nước của gia tộc chúng ta rơi vào tay tên phản nghịch Hoắc Mãng!"



"Thực ra con..."



Không đợi Đế Hạo kịp nói xong, Đế Uyên liền cắt ngang! Ông ta đột ngột hỏi: "Ý con muốn nói là con đã âm thầm mua chuộc tám vị tướng dũng mãnh dưới trướng của Hoắc Mang rồi đúng không?"



"Con!"



Đế Hạo sững sờ...



Anh ta sợ đến ngây người ra!



Nếu muốn hợp tác với Hoắc Mang, dĩ nhiên anh ta sẽ có cách khống chế Hoắc Mãng, ngoài chuyện Luyện Long đỉnh, anh ta cũng cho người bí mật qua lại với tám đại tướng quân của Hoắc Mãng rồi âm thầm câu kết với nhau.



Chuyện này...



Anh ta có thể chắc chắn rằng ngay cả chính Hoắc Mãng cũng không để ý đến.



Thế nhưng!



Điều khiến anh ta có nằm mơ cũng không ngờ tới chính là Hoắc Mãng ngày đêm sát cánh cùng tám vị tướng kia vẫn không biết chuyện người của mình bị mua chuộc, nhưng Uyên cả ngày ngồi trong Hoàng thành, thậm chí còn không bước ra khỏi Điện Hùng Loan nửa bước, vậy mà lại biết được tin này!



Bỗng mồ hôi lạnh chảy ra như mưa loang lổ đầy trán Đế Hạo, rơi xuống ướt đẫm cẩm y vừa mới khô của anh ta ta! Đế Uyên nói tiếp: "Còn cái Hoàng thành này nữa!"



"Bên trong Hoàng thành này!"



"Ngự lâm vệ mà ta tỉ mỉ bồi dưỡng, cũng có không ít người bị con lén lút xúi giục đi theo phe cảnh của con, đúng không?"



"Con có cần!"



"Ta kể tên từng người một ra con nghe không?"



Chết tiệt!



Mẹ kiếp!

Mẹ kiếp!



Đế Hạo quỳ ở đó, trái tim như bị một mũi dao mạnh mẽ đâm vào, cả người anh ta không ngừng run lên ớn lạnh, mi mắt chớp liên tục, khóe môi run lên bần bật.



Trong nháy mắt.



Trong lòng chỉ còn sót lại chút tàn tro!



Thật không ngờ!



Cho tới lúc nãy, trước khi tiến vào Hoàng thành này, Đế Hạo vẫn luôn tự tin nghĩ rằng, cho dù “kế sách tranh đoạt ngôi vị" nhằm vào Đế Uyên của anh ta thất bại, hay việc tranh đoạt với Đế Khâm cũng rơi vào thế bị động, nhưng ít nhất, Hoắc Mãng có chết thì những vị tướng dũng mãnh dưới trướng của Hoắc Mãng đều đứng về phía mình, trong Hoàng thành cũng có rất nhiều người ủng hộ mình!



Anh ta cứ nghĩ!



Chỉ cần xông lên tấn công, cùng lắm thì liều một lần sống chết với Đế Uyên là xong!



Hoặc là rút lui phòng bị, cùng lắm là trốn khỏi thủ đô, chạy về miền Nam Cương rồi xưng vua ở đó!



Nhưng bây giờ thì...



Đế Uyên chỉ nói vài câu đơn giản đã hoàn toàn phá vỡ mọi sự tự tin của anh ta, đập tan mọi ảo tưởng trước kia! Danh sách ư?



Đế Uyên thực sự đã nắm được danh sách những ngự lâm vệ đã đầu quân về phe Đế Hạo!



Nói cách khác!



Chỉ cần Đế Uyên ra lệnh, là có thể dễ dàng tiêu diệt hoàn toàn mưu kế mà Đế Hạo đã dày công vun đắp bằng tất cả nỗ lực không ngừng của mình. Mặc cho anh ta có làm cách nào đi nữa thì cũng không thể động đến Để Uyên dù chỉ là một cong lông chân.



Muốn sống chết tới cùng với Đế Uyên sao?



Không!



Để Hạo hãn vốn không có tư cách để liều chết với Đế Uyên!!

“Phịch!"



Đế Hạo hoàn toàn tuyệt vọng giống như một quả bóng da bị người ta đè bẹp dí, mềm nhũn ngã gục trước đại điện, nước mắt chảy dài trên mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Là con có tội!"



"Tội đáng muốn chết!"



Cho đến thời điểm này. Đế Hạo mới thực sự nhận ra, đứng trước mặt Đế Uyên, anh vẫn chỉ là một đứa con trai, những âm mưu quyền lực mà anh ta tự hào vốn chẳng là gì so với với tâm cơ mưu mô của Đế Uyên.



Chỉ là một đứa trẻ con đang làm trò trước mặt người lớn!



Bố!



Vẫn luôn là bố, là người hiểu rõ con mình hơn ai hết!





"Tội đáng muôn chết ư?"



"Vâng..."



Một lúc sau, tiếng thở dài của Đế Uyên từ trong đại điện truyền ra, ông thì thào: "Con ơi, tội lỗi của con, nói chết là xong, dễ như thế sao?"



"Tội đáng muôn chết, cũng chỉ là lời nói suông mà thôi!"



"Bị chém nghìn đao!"



"Đó mới là hình phạt mà con đáng phải chịu!"



"Bị chém nghìn nhát đao lên người!"



"Tùng xẻo hành hình!"



"Con bảo người làm bố như ta sao có thể ra tay độc ác như thế được?"



Không biết là thật tình thật ý hay chỉ là đang diễn cho anh ta xem. Lúc Để Uyên nói những lời này, giọng nói cũng hơi nghẹn lại, một tiếng "con ơi" sao mà đau đớn da diết, mang theo cả sự tiếc nuối.



Khoảnh khắc này!



Đế Hạo biết rằng mình sẽ không sống sót nổi bước ra khỏi đây!



Muốn chết!



Cũng trở thành một chuyện vô cùng xa xi!

"Bố!"



Đế Hạo vừa khóc vừa nói: "Con đáng tội, bằng lòng lấy cái



chết để chuộc lỗi!"



"Chỉ cầu xin bố một điều!"



"Xin bố hãy niệm tình chúng ta là bố con mà tha chết cho vợ con của con. Bọn họ là con dâu, là cháu của bố, dù gì cũng là người cùng họ với chúng ta!"



"Bọn họ không có tội, xin bố niệm tình tha cho!"



"Bup!"



“Bụp!”



"Bup!"



Đế Hạo vừa nói vừa khóc, không ngừng dập đầu về phía Điện Hùng Loan, da thịt trên trán mới đó đã tươm máu chảy ra ngoài. Máu tươi hòa lẫn với mồ hôi và nước mắt, chảy dài trên mặt, nhuộm đỏ cả thềm ngọc.



Tình cảnh như thế này!



Sao có thể dùng mỗi một từ bi thảm để miêu tả đây?



Thế nhưng!



Đế Uyên ở trong bàn thờ dưới lòng đất dường như cũng lâm vào một vướng mắc khó khăn, năm phút sau giọng nói của ông ta cũng không hề vang lên nữa. Đế Hạo cứ thế mà lạy, rồi lạy!



Lạy suốt năm phút!



Nếu đổi lại là một người bình thường, bọn họ sớm đã đi chầu ông bà từ lâu rồi, cũng may Đế Hạo là cao thủ Ám cảnh viên mãn, trong cơ thể có năng lượng ám kình cực mạnh bảo vệ, nên anh ta mới bình an vô sự!



Năm phút sau!



"Ôi.."



Lại thêm một tiếng thở dài, Để Uyên nói vọng ra: "Thôi được rồi, chúng ta là bố con máu mủ ruột rà với nhau. Tục ngữ có câu, con hư tại bố"



"Tội của con, cũng là tội của ta!"



"Thân làm bố mà không dạy dỗ con đàng hoàng, để con bị quyền lực che mờ mắt, bỏ qua tình cha con, nghĩa anh em, thiện

ác bất phân, mới làm ra chuyện phản nghịch như vậy!



"Vì thế!"



"Bổ sẽ không giết con!"



Nghe vậy!



Tim Đế Hạo bất giác run lên, toàn thân chấn động mạnh, anh ta sững người, dừng động tác quỳ lạy, ngẩng đầu không tin nổi, run giọng hỏi: " Bố! Bố... "



"Chớ vội cảm ơn ta!"



Đế Uyên không cho anh ta cơ hội mở miệng, bỗng nói: "Ta có thể tha cho tội lỗi của con, nhưng tội chết có thể tha, tội sống thì không thể thoát!"



"Bây giờ!"



"Ta có một việc rất quan trọng muốn giao cho con, xem như cho con cơ hội lấy công chuộc tội. Nếu không làm được, cho dù ta không giết thì con cũng chết!"



Để Hạo lại hoảng sợ!



Rồi vội hỏi: "Nhiệm vụ gì vậy bố?"



"Bố, xin người nói cho cho con được biết. Cho dù có đầu rơi máu chảy, nhảy vào nước sôi lửa bỏng, cũng nguyện san sẻ nỗi lo với bố!"



Có thể nhặt lại được cái mạng này đã là một miếng bánh từ trên trời rớt xuống đối với Đế Hạo, bất kể đó là nhiệm vụ gì, nếu không hoàn thành được thì cùng lắm là chết, dù có tệ đến đâu cũng sẽ không tệ hơn bây giờ!



Cho nên,



Lúc này Để Hạo tràn đầy ý chí chiến đấu!



"Tất nhiên là loạn lạc ở Nam Cương!"



Đế Uyên nói: "Vừa rồi ta đã bổ nhiệm Tiêu Nhất Thiên làm Bình Nam đại tướng quân, điều cậu ta đi Nam Cương để dẹp loan!"



"Còn con!"



"Cần phải làm phó tướng của cậu ta, cùng cậu ta đi Nam



Cương!"



Phó tướng?



Đế Hạo sắc mặt xanh như tàu lá. Máu chiến vừa hừng hực như lửa bỗng chốc bị dội một gáo nước lạnh.



Tiêu Nhất Thiên vốn dĩ đã có ý muốn giết anh ta, giờ lại bảo anh ta làm phó tướng cho Tiêu Nhất Thiên, không phải là tự chui đầu vào chỗ chết sao?



"Đừng lo lắng!"



"Nghe ta nói hết câu nữa!"



Tất nhiên Đế Uyên biết những lo lắng trong lòng Đế Hạo nên vội tiếp lời: "Thù hận giữa con với Tiêu Nhất Thiên, ta rõ hơn ai hết. Lúc nãy ta đã cố ý nhắc nhở Tiêu Nhất Thiên chuyến đi Nam Cương lần này chỉ nhằm mục đích dẹp loạn, không thể dùng việc công để trả thù riêng với con! "



"Cho nên



"Yên tâm, cậu ta sẽ không làm gì con đâu!"



Nghe đến đây.



Đế Hạo mới yên tâm phần nào, lên tiếng hỏi: "Vậy, nhiệm vụ mà bố giao cho con là gì?"



"Tìm cơ hội!"



"Giết Tiêu Nhất Thiên!"



Đế Uyên giọng nói bỗng lạnh tanh, ông ta hừ một tiếng: "Lúc nãy ta đích thân nghênh chiến để thăm dò thực lực của Tiêu Nhất Thiên. Thằng nhóc này có năng lực trời ban, tiến bộ rất nhanh, sức chiến đấu cũng vô cùng kinh người. Ngay cả ta, cũng khó giết được cậu ta!"



"Đến khi đó!"



"Dẫn theo người của con với hàng triệu binh tướng do ta sai đến canh giữ thành Nam Di, lại thêm lực lượng bí mật của con Nam Cương, cả ba sẽ phối hợp với nhau để cái mạng chó của cậu ta mãi mãi nằm lại ở Nam Cương!"



Cả một âm mưu được tính toán kỹ lưỡng, làm cho khí thế muốn giết người càng thêm lẫm liệt.



Đế Hạo nghe đến thì hai mắt sáng trưng! Giết Tiêu Nhất Thiên?



Nhiệm vụ mà Để Uyên giao cho, quả thực còn kích thích hơn cả việc miễn tội chết cho Đế Hạo. Máu chiến lại bốc cao ngang đầu! Còn quyết liệt sục sôi hơi lúc trước!



Cập nhật chương mới tại Vietwriter

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK