Mục lục
Sói vương bất bại Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 366: Toàn bộ đều phải chết, sự điên cuồng của Tô Tử Lam




Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter





Người đó!



Chính là Tô Tử Lam!



Tàn ảnh của cây thiết đao xé gió bay tới ấy, bảo đao hàn thiết đó chính là bảo đao của Ngao Tuấn Thần! "Chuyện này.." "Làm sao có thể!"



Vẻ mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, sự xuất hiện của bảo đao hàn thiết và Tô Tử Lam khiến mọi người đứng hình, bị dọa thành ngốc rồi, đặc biệt là khi cảm nhận được hơi thở khủng bố của thanh đao đó, luồng khí lạnh lẽo xông từ chân lên đến não, khiến trái tim của họ run rẩy không ngừng!



Đây!



Chẳng phải là hơi thở của cao thủ minh kình sao? Đám người sứ thần Đại Hoa và Vệ lâm quân vốn muốn lao về phía ám dạ Quỷ Vương để cứu Yến Đông Dương, thì vội vàng dừng lại, đồng thời lui lại ba bước! "Không hay rồi!"



Con ngươi của ám dạ Quỷ Vương bỗng co lại, là mục tiêu của thanh thiết đao này, ông ta càng cảm nhận một cách rõ ràng hơn uy lực vừa rồi của nó hơn đám người sứ thần Đại Hoa và Vệ lâm quân kia!



Mạnh!



Không gì sánh nổi!



Mạnh đến mức, cho dù là ám dạ Quỷ Vương cũng không thể xem thường, thậm chí từ sâu trong nội tâm nảy sinh một nỗi sợ hãi khôn cùng!



Loại cảm giác đáng sợ ấy!



Trước đó!



Ông ta đã gặp một lần, chính là vào lúc đối mặt với Hoàng chủ Để Uyên còn đang trong thời kì đỉnh cao huy hoàng nhất!



Phập!



Đáng thương cho Yến Đông Dương, đường đường là thống lĩnh Vệ lâm quân, khi hắn ta nghe được âm thanh bất thường từ phía sau lưng truyền tới, cảm nhận được luồng hơi thở khủng bố đó, thì ngay cả cơ hội mở mắt ra, quay đầu lại xem cũng chẳng có, trong tích tắc tàn ảnh thanh thiết đao đó đã xuyên qua cơ thể hắn ta, cùng với tiếng nổ đinh tai nhức óc, nội kình trong thanh đao bộc phát, cơ thể của hắn ta bị xé tan ra từng mảnh!



Máu thịt bay tung tóe!



Xung quanh đều là mùi máu tanh và những khối thịt văng đầy



Khung cảnh ấy! đất!



Thực sự khiến người ta kinh hãi!



Thật giống như!



Có một trận động đất vừa xảy ra vậy!



Đối diện hơn trăm Vệ lâm quân còn đang chiến đấu, bỗng lần lượt dừng lại, quay đầu nhìn sang bên này!



Đến lúc chết!



Yến Đông Dương vẫn không biết là mình đã chết trong tay ai!



Thật đáng buồn!



Keng!



Sau một đao giết chết Yến Đông Dương, tốc độ và sức mạnh của thanh thiết đao đó chỉ bị giảm đi chút xíu, nhưng không hề dừng lại, lưỡi dao sắc bén tiếp tục bay về phía trước, lao thẳng về phía ám dạ Quỷ Vương!



Nói thì chậm!



Mà xảy ra thì nhanh!



Cả quá trình đó chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, khi ám dạ Quỷ Vương vẫn còn đang trong trạng thái kinh hãi, chỉ kịp nhấc Bảo đao Long Đồ lên chắn ngang trước ngực mình, vận hết toàn bộ nội kình trong cơ thể truyền vào bảo đao, trong trường hợp không kịp tránh đi, chỉ có thể dùng toàn lực để đỡ nó!



Keng!



Giây tiếp theo!



Tàn ảnh của thiết đao va đập mạnh vào Bảo đao Long Đồ!



Minh kình!



Và ám kình giao nhau!



Không có một sự bất ngờ hay hồi hộp nào, sức mạnh của minh kình đủ để nghiền nát ám kình, sức mạnh của một đao kia, khiến cho ám dạ Quỷ Vương cảm giác được, như có một ngọn núi đang đè lên người ông ta, dù ông ta dùng hết sức lực, cũng không thể nâng nó lên được!



Cơ bản là không thể đỡ được!



Nói như thế nào nhỉ!



Cũng giống như vừa nãy khi Yến Đông Dương đối mặt với đòn tấn công mạnh mẽ của ám dạ Quỷ Vương vậy, miệng hộc máu, hai tay tê dại, gân xanh nổi lên, dòng máu sôi trào, lục phủ ngũ tạng như bị ai đó túm chặt!



Thậm chí!



Cảm giác này bây giờ còn nhân đôi nhiều lần! Vừa rồi!



Khi Yến Đông Dương đối mặt với đòn tấn công của ám dạ Quỷ Vương, nhưng anh ta còn kiên trì được ba giây mới bị chém bay ra ngoài! Mà lần này! Đối mặt với một đòn minh kình đột ngột của Tô Tử



Lam, ám dạ Quỷ Vương chỉ kiên trì chống đỡ được hai giây, nhiều nhất là hai giây, thì đã bị tàn ảnh của thiết đao ép đến lùi lại, bàn chân ma sát với mặt đất, liên tục phát ra âm thanh xoẹt xoẹt, không ngừng lùi về sau!



Lùi về sau!



Lùi về sau!



Tiếp tục lùi về sau!



Thật không ngờ, tâm phúc đầu tiên bên cạnh Hoàng chủ Đế Uyên ám dạ Quỷ Vương phụ trách giám sát thiên hạ, thực lực đã đạt gần đến cảnh giới minh kình, vậy mà chỉ vì đỡ một đao người ta ném ra, mà lùi ra sau mấy bước chứ?



Tô Tử Lam vẫn chưa đến gần!



Một đao!



Chỉ là tàn ảnh của một đao chém tới, đã có thể giết chết Yến Đông Dương, ép ám dạ Quỷ Vương phải lùi lại!



Nếu như không tận mắt nhìn thấy!



Thật sự khó mà tin nổi!



Đây!



Chính là thực lực đáng sợ của cao thủ minh cảnh hay sao?



Đậu má nó!



Đế Uyên bế quan bao năm, cho dù là Vệ lâm quân trong hoàng thành cũng chưa từng nhìn thấy thân thủ của cao thủ minh kình bao giờ!



Đây!



Là lần đầu tiên!



Lần này!



Cũng đủ để khiến cho bọn họ khắc ghi cả đời!



Bum!



Ám dạ Quỷ Vương bị tàn ảnh của thiết đao chém tới, phải lùi ra sau mài chục mét, sắp lùi tới hòn non bộ, chỗ cửa vào tế đàn dưới lòng đất rồi, cuối cùng, vẫn là không thể chống đỡ được nữa, phụt một tiếng, khóe miệng tràn ra máu tươi, hai tay nắm chặt chuôi đao run lên dữ dội, Bảo đao Long Đồ nghiêng ngả, tàn ảnh của thiết đao tiếp tục xoẹt qua Bảo đao Long Đồ, xuyên qua vai phải của ám dạ Quỷ Vương nhẹ nhàng như cắt miếng đậu phụ vậy, khiến cánh tay phải của ám dạ Quỷ Vương đứt lìa khỏi cơ thể, sau đó đâm mạnh vào hòn non bộ đằng sau ám dạ Quỷ Vương, nội kình còn lại trong bảo đao bạo phát, cùng với một tiếng nổ đinh tai nhức óc, hòn non bộ bị nổ tung, lộ ra lối đi bí mật xuống tế đàn ngầm dưới mặt đất!



Không cần chìa khóa



Không có cơ quan!



Một đao!



Mang theo sức mạnh tuyệt đối, tất cả cái gọi là cơ quan ám khí, cũng chỉ là vật trưng bày thôi!



Cho dù bạn có thiết kế chúng tinh xảo kiên cổ như thế nào!



Tôi!



Đều có thể một đao bằng phá nát! Cả cánh tay phải đều bị chặt đứt, ám dạ Quỷ Vương vô cùng đau đớn, bảo đao Long Đồ cũng rơi xuống mặt đất ngay dưới chân ông ta, ông ta vẫn còn tay trái, nhưng không hề cúi người xuống nhặt, giơ tay lên sờ vết thương trên tay phải của mình, cắn chặt răng, kìm nén lại cơn đau đớn từ bên vai trái mang tới, ngẩng đầu nhìn theo hướng Tô Tử Lam đang chầm chậm bước tới, cách một chiếc mặt nạ, đôi mắt của ông ta càng thêm u ám, tràn đầy khủng bố và đáng sợ! "Cô!"



Câu đầu tiên ám dạ Quỷ Vương nói lại là: “Cô không phải Tô Tử



Lam!" "Bà!" "Bà là Diệp Ngọc!”



Ám dạ Quỷ Vương!



Không hổ là ám dạ Quỷ Vương!



Tô Tử Lam chỉ là một cô gái hai tay trói gà không chặt, làm sao đột nhiên lại có thể nắm trong tay sức mạnh minh kình lớn đến vậy?



Hơn nữa!



Thực lực này còn có thể so sánh với Đế Uyên khi xưa lúc mà ông ta vẫn còn khỏe mạnh, vẫn trong thời kì đỉnh cao nữa?



Người khác!



Nghĩ không ra!



Nằm mơ cũng không nghĩ tới!



Nhưng ám dạ Quỷ Vương không giống vậy, là tâm phúc của Hoàng chủ Đế Uyên, giám sát thiên hạ, ông ta biết quá nhiều bí mật của người khác, trong đó có bao gồm cả chuyện liên quan đến Diệp Ngọc!



Có lẽ mọi người không biết!



Năm đó, vào lúc mặt trời lặn trên đỉnh núi Kiếm Sơn, Đế Uyên và nữ đồ đệ của Diệp Ngọc đã có một trận quyết đấu ở đó, ông ta cũng có mặt lúc đấy, và cũng chứng kiến toàn bộ quá trình đan điền của Đế Uyên bị tổn hại như thế nào, cho đến bây giờ kí ức ấy vẫn còn mới như nguyên!



Đặc biệt là!



Sau khi nữ đồ đệ của Diệp Dao bị Đế Uyên đánh bị thương, vì để bảo vệ một nữ đồ đệ khác có thể rời khỏi bồng lai tiên cảnh, hình ảnh nữ đồ đệ đó kích hoạt dòng máu của Diệp Ngọc trong người mình, khiến ám dạ Quỷ Vương suốt đời không quên!



Giống!



Quá giống!



Rõ ràng người đứng trước mặt ông ta là Tô Tử Lam!



Nhưng!



Sau khi tự mình cảm nhận được lực uy hiếp vô cùng khổng lồ trong bảo đao hàn thiết ban nãy, bỗng nhiên ám dạ Quỷ Vương lại nghĩ tới Diệp Ngọc!



Không ngờ rằng!



Ông ta thật sự là không ngờ tới!



Tô Tử Lam!



Vậy mà cũng có giọt máu của Diệp Ngọc!



Hơn nữa!



Còn kích hoạt thành công nó!



Lời nói của ám dạ Quỷ Vương, đám người Vệ lâm quân và Sứ thần Đại Hoa đều nghe được hết, nhưng lại khiến bọn họ càng thêm khó hiểu rằng!



Diệp Ngọc?



Ai là Diệp Ngọc?



Vút!



Tô Tử Lam chẳng quan tâm đến phán đoán và sự kinh ngạc của ám dạ Quỷ Vương, bước đến vị trí cách ám dạ Quỷ Vương khoảng hai mươi mét thì dừng lại, nâng tay phải lên, cùng với tiếng xé gió truyền tới, bảo đao Long Đồ nằm dưới chân ám dạ Quỷ Vương bỗng bay vút về phía Tô Tử Lam, sau đó bị Tô Tử Lam nắm trong tay!



Cách không gian lấy vật!



Hơn nữa!



Khoảng cách ấy là hai mươi mét!



Sức mạnh này!





Cho dù là Để Uyên của bây giờ, cũng không thể làm được! Tô Tử Lam cầm lấy Bảo đao Long Đồ, nhìn kĩ một lúc, sau đó mới nói: “Thanh đao này là của Tiêu Nhất Thiên!” "Ông!" "Không xứng để dùng nó!"



Đáy lòng ám dạ Quỷ Vương trầm xuống, trong tiềm thức nghĩ tới gì đó, bèn hỏi: “Chẳng lẽ, Tô Tử Lam đằng đằng sát khí tới đây, xem tôi và Yến Đông Dương là mục tiêu đầu tiên để tấn công, không phải là do hai chúng tôi là người có thực lực mạnh nhất!" “Mà là vì..." "Tôi đã lấy đao của Tiêu Nhất Thiên?”



Con mẹ nó!



Vì cái nguyên nhân này, mà bị đứt mất một cánh tay, còn suýt nữa xuống hoàng tuyền? "Tướng quân Ngao đâu?"



Không giống với ám dạ Quỷ Vương, đám người Sứ thần Đại Hoa sau khi hết bàng hoàng thì điều đầu tiên họ nghĩ tới chính là sự an nguy của Ngao Tuấn Thần, dù sao thì ban nãy Ngao Tuấn Thần ở lại dinh thự, muốn xử lý Tô Tử Lam và đám người kia!



Mà bây giờ!



Tô Tử Lam đã đến đây, cả người còn toàn là máu!



Vậy thì!



Ngao Tuấn Thần và những tên sứ thần Đại Hoa khác đâu rồi? Sau khi chính mắt nhìn thấy thực lực khủng bố của Tô Tử Lam, trong lòng bọn họ đã có đáp án!



Thật ra! "Gã ta chết rồi!"



Quả đúng như vậy!



Giọng nói lạnh lẽo của Tô Tử Lam truyền tới, dời ánh nhìn từ bảo đao Long Đồ liếc sang đám người Vệ lâm quân và Sứ thần Đại Hoa!



Sau đó!



Tiếp tục nói: “Mấy người, cũng phải chết!” “Toàn bộ, đều phải chết!”



Câu nói này!



Như bùa đòi mạng của thần chết vậy! Nghe được lời của Tô Tử Lam!



Trong lòng tất cả mọi người ở đây đều giật thon thót!



Keng!



Dứt lời, Tô Tử Lam không hề có bất cứ do dự hay chần chờ, tay nâng Bảo đao Long Đồ, một đao ném ra vô cùng quyết liệt, thanh đao bay về phía hơn trăm tên Vệ lâm quân và chục tên Sứ thần Đại



Hoa!



Nhất thời!



Một tàn ảnh hình quạt cực lớn do ảo ảnh minh kình hóa thành quét tới!



Giết!



Toàn bộ đều phải giết!



Tô Tử Lam bây giờ đã mất hết ý thức, không thể khống chế hành động của bản thân. Nhưng, cho dù là Tô Tử Lam hay là Diệp Ngọc thì bọn họ đều có chung một mục tiêu!



Đó chính là cứu Tiêu Nhất Thiên!



Thời gian!



Chỉ còn lại hơn mười phút nữa!



Mà bây giờ!



Đã trôi qua một nửa, thời gian của cô không đủ nữa! Điều quan trọng nhất là!



Dựa vào sức mạnh kinh khủng bây giờ của Tô Tử Lam, đợi chút nữa nếu như cứu Tiêu Nhất Thiên từ trong tay Để Uyên, sức mạnh giọt huyết tinh của Diệp Ngọc e là cũng bị tiêu hao hết rồi, mà bây giờ, ở hoàng thành, Tiêu Nhất Thiên bốn bề đều gặp địch, đâu đâu cũng là kẻ thù, phải đảm bảo rằng sau khi Tiêu Nhất Thiên được cứu ra, có đủ khả năng để rời khỏi hoàng thành một cách yên bình!



Vì vậy!



Những tên Sứ thần Đại Hoa ở trước mặt thì không sao, Vệ lâm quân thì cũng đơn giản, đều phải chết!



Bắt buộc phải chết!



Nếu không!



Khi cứu được Tiêu Nhất Thiên ra, Tô Tử Lam kiệt sức, bị những tên khốn nạn này bao vây lần nữa thì sao?



Vút!



Vút!



Vút!



Đao ảnh cực lớn nhanh như ánh điện, chỉ trong nháy mắt, phi vào đám người kia, giây tiếp theo, những tiếng la hét, tiếng kêu gào thảm thiết, cùng với những âm thanh các bộ phận cơ thể đứt lìa vang lên liên tục!



Văng vắng bên tai!



Mạnh!



Quá mạnh!



Một đao!



Trực tiếp giết chết hơn hai mươi người!



Đối mặt với tàn ảnh cực lớn do minh hình biến thành, những tên Vệ lâm quân và sứ thần Đại Hoa đó chẳng khác gì con sâu con kiến, mặc người ta giẫm đạp, cơ bản là không đỡ nổi một đao!



Một đao phi qua!



Lại thêm một đao nữa!



Tô Tử Lam đến đây với suy nghĩ phải giết sạch đám người này cứu Tiêu Nhất Thiên, tất nhiên cô sẽ không có ý định nương tay với bất kì ai cả!



Có thể giết được!



Chắc chắn phải chết!



Chục tên sứ thần Đại Hoa và hơn trăm Vệ lâm quân, từng lớp từng lớp ngã xuống, bây giờ trong suy nghĩ của bọn chúng không còn phân ra ai địch ai là bạn, cũng không còn tự đấu đá nhau nữa, đối mặt với Tô Tử Lam, trong đầu bọn họ đều hiện lên suy nghĩ, là phải chạy!



Chay!



Chạy bán mạng!



Cho dù là ám dạ Quỷ Vương cũng không ngoại lệ, trước đó, ông ta từng nói với Đế Uyên, ông ta sẽ không để bất kỳ ai bước vào tế đàn dưới mặt đất, quấy rầy Đế Uyên chữa lành đan điền, trừ khi người đó phải bước qua xác của ông ta!



Mà bây giờ!



Khi cái chết đã gần ngay trước mặt, cái gì mà trung thành, cái gì mà cam kết, chẳng là cái thá gì cả!



Hòn non bộ!



Vừa ban nãy đã bị Tô Tử Lam bổ nát!



Đường vào!



Đã lộ ra!



Vì vậy!



Ám dạ Quỷ Vương vốn dĩ đang đứng trước cửa vào tế đàn dưới lòng đất, ông ta chẳng kịp suy nghĩ mà xoay người trực tiếp tiến vào thông đạo đi đến tế đàn dưới lòng đất! Đường hầm được xây dựng theo quy tắc phản ngũ hành, giống như mê cung vậy, hơn nữa còn có rất nhiều cơ quan. Biết rõ mọi ngóc ngách, đối với ám dạ Quỷ Vương mà nói thật sự là một nơi ẩn náu tốt nhất!



Cho dù!



Tô Tử Lam có đuổi theo truy sát phía sau, cũng rất khó để túm được ám dạ Quỷ Vương!



Rất khó để tìm vị trí của tế đàn!



Vút!



Vút! Vút! Vút!



Ám dạ Quỷ Vương chạy rồi, nhưng bảo đao hàn thiết vẫn còn đang tiếp tục chém giết, Tô Tử Lam tay cầm Bảo đao Long Đồ, như sói trong bầy cừu, bộ đồ đỏ tươi trên người khiến cô vô cùng nổi bật, những nơi mà tàn ảnh đi qua, tiếng kêu la khóc thét vang vọng khắp nơi, mỗi một sinh mệnh mơn mởn ấy đều trở thành quỷ hồn dưới thành đạo sắc bén kia!



Thời gian!



Trôi qua từng phút từng giây!



Hai phút sau!



Tô Tử Lam đã mất khoảng thời gian hai phút, để xử lý hết toàn bộ đá, Vệ lâm quân có hơn hai mươi tên nhân cơ hội hỗn loạn bỏ chạy, hoảng sợ chạy ra khỏi hoàng thành!



Mà những tên sứ thần Đại Hoa!



Mười tên đó!



Không thiếu một ai!



Toàn bộ bị Tô Tử Lam giết chết ngay tại chỗ!



Một là!



Số lượng vệ lâm quân quá nhiều, một mình Tô Tử Lam không thể giết hết được!



Hai là!



Đám sứ thần Đại Hoa mới là mục tiêu chính của Tô Tử Lam!



Bon họ!



Vốn dĩ là kẻ địch của Tiêu Nhất Thiên ở Bắc cảnh!



Bọn họ!



Đã nhục nhã Tô Tử Lam và thành viên Huyết Lang đoàn ở phủ Sói Vương, khiến cho các thành viên Huyết Lang đoàn người chết kẻ bị thương!



Mối thù này!



Không đội trời chung!



Bum!



Tô Tử Lam cả đường chém giết, cuối cùng cũng đi tới chín mươi năm bậc ngọc bích để đến Điện Hùng loan, một đao chém bay tên sứ thần Đại Hoa cuối cùng, sau lưng cô, con đường từ hòn non bộ tới Điện Hùng loan đã chất đầy thi thể!



Tình cảnh!



Thảm không dám nhìn!



Tô Tử Lam thu lại Bảo đao Long Đồ, cũng chẳng quay đầu lại xem, bởi vì chiến đấu một thời gian dài, cô có thể cảm giác một cách rất rõ ràng, hơi thở nội kình trong cơ thể mình, dường như đang bắt đầu có chút không ổn định!



Đây không phải là điềm báo tốt lành gì!



Điều này có nghĩa là!



Giọt huyết tinh của Diệp Ngọc, đã sắp không chịu nổi lượng tiêu hao lớn như vậy!



Hoặc là nói!



Thân thể yếu đuối nhu nhược này của Tô Tử Lam, đang sắp không kiên trì nổi nữa rồi!



Vì vậy!



Tô Tử Lam cũng không dám thả lỏng hay kéo dài nữa, vội vàng xoay người, bước lên chín mươi năm bậc ngọc bích, đi tới Điện



Hùng loan!



Bà!



Không đi tìm vị trí tế đàn dưới lòng đất bằng thông đạo sau hòn non bộ, mà lựa chọn Điện Hùng Loan, bởi bà biết, tế đàn dưới lòng đất nằm ngay dưới Điện Hùng loan!



Tô Tử Lam không biết! Nhưng mà!



Diệp Ngọc lại biết!



Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK