Chương 8: Anh sẽ giải quyết
"Đồ khổn!"
Tô Tử Lam lạnh lùng nói: "Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây."
"Đừng."
Tô Thành Đạt đắc ý nói: "Em họ đoán xem bây giờ tôi đang ở đâu và làm gì?"
"Tôi không có hứng thú biết."
Tô Tử Lam đang định cúp máy, giọng nói của Tô Thành Đạt lại vang lên: "Thật sự mất hứng, mà thôi, nói cho cô biết cũng không sao. Vừa nãy tôi gọi cho tổng giám đốc Đức, tổng giám đốc Phúc, bọn họ đã đồng ý để tôi thay cô tiếp tục kế hoạch hợp tác tiếp theo."
"Tôi đang trên đường đến tập đoàn Triệu Kiển. Mười phút sau, tôi sẽ đích thân ký hợp đồng với tổng giám đốc Phúc, sau đó là tổng giám đốc Đức và tổng giám đốc Trường. Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, tôi con phải cảm ơn em họ đã làm rất nhiều việc trong giai đoạn trước đây đấy."
"Em họ trồng cây, anh họ hưởng bóng mát, trong giới kinh doanh thì quả là một câu chuyện đáng được mọi người ca tụng, ha ha ha."
Sắc mặt của Tô Tử Lam xám xịt như tro tàn.
Bàn tay run lên, chiếc điện thoại gần như rơi xuống đất.
Bỉ ổi!
Tiêu Nhất Thiên làm ầm ĩ buổi lễ đính hôn, Tô Tử Lam đoán Tô Thành Đạt sẽ không chịu để yên. Cô đã chuẩn bị tâm lý, nhưng có cho tiền cô cũng không ngờ Tô Thành Đạt lại hành động nhanh như vậy.
"Đây là ý của ông nội. Cũng không thể trách tôi được, muốn trách thì trách em rể quá kích động kia. Dám ra tay gây hấn trước mặt ông nội, tương đương với việc đánh vào mặt ông nội rồi còn gì nữa."
Tô Thành Đạt cười nói: "Không có khách hàng, bị đuổi ra khỏi công ty, một nhà bốn người... à không, coi đầu óc của tôi kìa, là một nhà năm người e rằng chỉ có thể ăn không khí mà sống qua ngày thôi."
Nói xong, anh ta trực tiếp cúp máy.
Tô Tử Lam cứng đờ đứng ở nơi đó, nước mắt không kìm được lại trào ra, ủy khuất đến cực điểm.
Chỉ một ngọn lửa đã đốt cháy hai năm cố gắng của cô.
Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt càng khó coi, vừa định an ủi Tô Tử Lam vài câu, Tiêu Nhất Thiên đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng ngủ, nghiêm nghị nói: "Người là do anh đánh, chuyện này cứ để anh giải quyết."
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Anh giải quyết?
Giải quyết cái rắm! Ngoại trừ đánh đấm ra thì anh còn làm được cái gì? Đánh một trận thì vui đấy, nhưng anh không thể chịu được sự tức giận của ông cụ đâu.
Liêu Như Phương trừng mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên, không dám tức giận, cũng không thể nói gì.
"Không được"
Tô Tử Lam lắc đầu nói với đôi mắt đỏ hoe: "Nếu anh đi chỉ làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn thôi. Không phải chỉ là một công việc thôi sao? Nếu không có việc đó thì có thể tìm công việc khác. Tôi cũng không tin nếu rời khói nhà họ Tô thì một nhà chúng ta sẽ không thể sống yên ổn ở thành phố này"
Trước khi Tiêu Nhất Thiên đáp lại, Tô Tử Lam đã quay người đi vào bếp.
Sự kiên quyết của cô khiến Tiêu Nhất Thiên cảm thấy đau lòng.
Năm năm trước cô vô tội dính vào âm mưu chống lại Tiêu Nhất Thiên của nhà họ Tiêu và sinh cho Tiêu Nhất Thiên một đứa con gái, nhưng lại phải chịu ánh mắt lạnh lùng của người ngoài. Bây giờ Tiêu Nhất Thiên đã trở về, sao có thể để cô chịu ủy khuất như thế nữa chứ?
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên
Truyện Vietwriter.vn
Một chút cũng không được!
Vì vậy, Tiêu Nhất Thiên lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn văn bản...
Ngoài cổng tập đoàn Triệu Kiến.
Một chiếc BMW màu đen chậm rãi dừng lại, Tô Thành Đạt đẩy cửa xuống xe, trên tay cầm một bản hợp đồng đã chuẩn bị trước, mặt mày hớn hở như gió xuân tháng hai.
Ngay cả bản thân Tô Thành Đạt cũng hơi ngạc nhiên khi có thể đoạt khách hàng của Tô Tử Lam một cách suôn sẻ như vậy.
"Mấy tên cáo già kia chắc hẳn đã nghe chuyện Tô Tử Lam gả cho một người bị cuồng dâm bạo lực, biết rằng vị trí của Tô Tử Lam trong tập đoàn Tô Doãn không được đảm bảo nên đã bỏ tối theo sáng, giậu đổ bìm leo."
Tô Thành Đạt thầm nghĩ.
Thương trường như chiến trường, cách duy nhất để tồn tại là phản đoán thời thế và tránh những thảm họa.
"Tôi muốn tìm tổng giám đốc Phúc của các người"
Tô Thành Đạt đi tới trước quầy lễ tân, nâng cằm lên, bày ra tư thế kiêu ngạo vô một cái, đặt bản hợp đồng xuống: "Tổng giám đốc Phúc hẹn tôi mười hai giờ tới uống trà, ký hợp đồng."
Người phụ nữ ở quầy lễ tân sửng sốt: "Xin hỏi... quý danh của anh là gì?"
"Tôi họ Tô."
Tô Thành Đạt cười nói: "Tổng giám đốc của tập đoàn Tôi
Doãn, Tô Thành Đạt"
"Tô Thành Đạt?"
Cô gái ở quầy lễ tân bày ra vẻ mặt kỳ quái khẽ nháy mắt với nhân viên bảo vệ phía đối diện, ngay sau đó, bốn nhân viên bảo vệ đã vây quanh anh ta, mỗi bên hai người, không nói lời nào mà trực tiếp nắm lấy cảnh tay Tô Thành Đạt kéo anh ta lại.
"Các người đang làm gì đấy?"
Tô Thành Đạt hoảng sợ, giãy giụa gầm lên: "Tôi nhắc lại, ông đây là tổng giám đốc của tập đoàn Tô Doãn. Là tổng giám đốc Phúc của các người đích thân mời tôi qua. Thả tôi ra, tên khốn kiếp!"
Bịch!
Tiếng mắng mỏ vừa nói xong, mông của Tô Thành Đạt bị đá một cái, khiến anh ta đau đến mức cần răng chịu đựng.
"Mẹ nó.."
Trong phút chốc, toàn thân Tô Thành Đạt bừng bừng lửa giận, anh ta quay đầu trừng mắt, theo bản năng muốn chửi thề, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng đứng sau lưng, sắc mặt anh ta lập tức biển đổi, không dám chửi bậy.
Lắp bắp nói: "Phúc... tổng giám đốc Phúc?"
Chinh Triệu Đức Phúc, ông chủ của tập đoàn Triệu Kiến đã đá vào mông Tô Thành Đạt.
Khuôn mặt của Triệu Đức Phúc trông rất khó coi.
"Tổng giám đốc Phúc, ông đây là?"
Tô Thành Đạt bày ra vẻ mặt thất thần, không biết mình đã làm sai cái gì và đã xúc phạm Triệu Đức Phúc ở chỗ nào, chết tiệt, tình huống không giống như dự đoán.
Lúc trước nói trong điện thoại, Triệu Đức Phúc vẫn rất khách sao, sao trong nháy mắt lại trở mặt như vậy?
"Mày bị mất cảm giác à?"
Triệu Đức Phúc cũng không giải thích, ngược lại xông lên, trực tiếp đá văng Tô Thành Đạt, hừ lạnh nói: "Dám chơi ông đây, tao sẽ lột da mày ra"
"Tổng giám đốc Phúc, đừng đánh..."
Tô Thành Đạt tức đến mức sắp khóc, oan ức kêu lên: "Trong chuyện này có cái gì hiểu lầm sao? Cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám chơi ông đầu, tôi thành tâm đến ký hợp đồng với tổng giám đốc Phúc mà."
"Ký cái đầu mày"
Triệu Đức Phúc đè Tô Thành Đạt xuống đất, đầm đá một trận, nửa phút sau mới dừng lại, lạnh lùng nói: "Hợp đồng của chúng tôi với tập đoàn Tô Doãn sẽ chỉ ký với một mình Tô Tử Lam. Cô ấy không đến, đừng nói một tên cừu non như mày, cho dù lão già Tô Chí Công ra mặt cũng không có kết quả gì đâu."
"Tô Tử Lam? Cái này, cái này."
Tô Thành Đạt hoàn toàn sững sờ: "Tại sao lại thế này?"
"Ném nó ra ngoài!"
Triệu Đức Phúc đã nói hết lời, vung bàn tay to lên, bốn nhân viên bảo vệ tiến lên, kéo Tô Thành Đạt đến cửa công ty rồi ném ra ngoài như đồ rác rưởi.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên
Truyện Vietwriter.vn