Cập nhật chương mới tại Vietwriter
Thông thường!
Với sức mạnh của Tiêu Nhất Thiên, cộng thêm năm mươi nghìn quân giúp đỡ chặn đường xung quanh, đuổi giết những ông già viên mãn cảnh như chó chết chủ kia, vốn dĩ không cần nhiều thời gian như vậy!
Nhưng mà!
Hình như tình trạng của Tiêu Nhất Thiên hôm nay không ổn!
Lúc này!
Sắc mặt lạnh băng của Tiêu Nhất Thiên hơi ứng đỏ, gân xanh trong cổ nổi lên, thậm chí hơi thở trong cơ thể cũng không ổn định một cách kỳ lạ!
Giống như...
Trong lúc đánh nhau đã bị thương
Thấy Tiêu Nhất Thiên đi tới chỗ họ, Vũ Quang Khải và đám người Phúc Xà lập tức đến đón, tất nhiên bọn họ nhìn cái đã nhận ra Tiêu Nhất Thiên khác thường, lo lắng nói: "Tướng quân Tiêu, ngài không sao chứ?”
"Không sao!"
Tiêu Nhất Thiên thuận miệng nói, lập tức lướt qua bọn họ, đi tới chỗ Đế
Hạo!
Nhìn chằm chằm bóng lưng của Tiêu Nhất Thiên một lát, sau đó Vũ Quang Khải và đám người Phúc Xà liếc nhau, cùng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cong khóe môi, không hẹn mà cùng lộ ra một nụ cười âm hiểm như đạt được mưu kế!
Xem ra!
Những ông già viên mãn cảnh bên cạnh Đế Hạo không chết uống!
Quả nhiên!
Khiến tình trạng của Tiêu Nhất Thiên không ổn định!
Như vậy!
Chuyện tiếp theo sẽ dễ làm hơn nhiều!
Tiêu Nhất Thiên bước đến trước mặt Để Hạo, cúi đầu nhìn anh ta, nói: "Sao nào, thái tử điện hạ!”
"Tính mọi mưu kế!""Ngài có từng nghĩ đến, sẽ có kết quả như bây giờ?"
"Ngài cho rằng!”
"Phụ hoàng của ngài, thật sự dễ dàng tha cho một đứa con có lòng phản nghịch như ngài, để ngài kiểm soát Nam Cương?"
"Ngài cho rằng!”
"Phụ hoàng của ngài sẽ không biết tính toán nhỏ của ngài?”
"Ngài cho rằng!”
"Chỉ có ngài âm thầm lôi kéo vị tướng dũng mãnh dưới quyền Hoắc Mãng?”
"Ha ha!"
Nói xong!
Tiêu Nhất Thị lại lấy ra hai lệnh bài mãnh hổ của Hôi Diêu cùng Thiết Ngao, tiện tay ném lên người Đế Hạo, lạnh nhạt nói: "Hai người họ mới là người
thật sự nghe theo ngài, một lòng muốn hợp tác với ngài!”
“Mà ngài!"
"Thì ngu ngốc như con lợn, muốn giết chết cho thoải mái!”
"Tỉnh táo đi!”
"Hoàng Chủ bệ hạ để ngài chết ở Nam Cương, chết trong tay tôi, còn cho ngài một công lao bảo vệ biên cương đất nước, đây là lòng nhân từ cuối cùng của người làm cha như ông ta!”
"Cũng là thể diện cuối cùng của người làm con như ngài!”
Chuyện đến nước này, tất nhiên đã không cần tiếp tục giấu giếm, Tiêu Nhất
Thiên muốn cho Đế Hạo biết, là Để Uyên muốn anh ta chết, để anh ta chết thê thảm trong sự tức giận và oán hận!
Phúc Xà đi đến!
Anh ta lấy ra hai lệnh mãnh hổ khác, cũng ném lên người Đế Hạo, còn nói: "Hai lệnh này mới là lệnh mãnh hổ của Hội Diêu và Thiết Ngao, vừa tìm thấy trên thi thể của họ!”
"Nhắc tới!"
"Phải cảm ơn thái tử điện hạ đã mưu tính, giúp chúng tôi tiêu diệt hai kẻ phản bội này!”
Mưu tính?
Bây giờ hai chữ này với Đế Hạo mà nói, quả thật chính là sự mia mai và sỉ nhục rất lớn, anh ta tự cho là rất thông minh, cho rằng mình đã chơi một ván cờ tuyệt vời, nhưng không biết, thật ra tất cả kế hoạch của anh ta đều nằm trong kế hoạch của Đế Uyên, ván cờ tuyệt vời của anh ta cũng ở trong bàn cờ của Đế
Uyên!
Đế Uyên!
Mới là người điều khiển thật sự, không ra khỏi hoàng thành, cũng sắp đặt được cả đất nước!
Từ đầu tới cuối!
Từ đầu tới cuối!
Anh ta chỉ là quân cờ trong tay ông bố Để Uyên mà thôi!
Bây giờ!
Quân cờ của anh ta đã đi hết rồi, từ một quân cờ biến thành một thứ vứt đi, mà mạng sống của anh ta cũng đi đến cuối rồi!
Phụ hoàng!
Ngài thật tàn nhẫn!
Ngài thật độc ác!
Hóa ra!
Ngài nói đời này không gặp lại, là ý này, là để con chết!
Sao khi hiểu tất cả, không thể nói trong lòng Đế Hạo rất hận Đế Uyên, nhưng mà trước mặt Tiêu Nhất Thiên, trước mặt Vũ Quang Khải, trước mặt đám người Phúc Xà, trước mặt những tên phản bội lừa anh ta, anh ta không thể hiện ra ngoài, khẽ cắn môi, lạnh lùng nhìn chằm chằm Phúc Xà, hỏi: "Ba người các người, đều là người của phụ hoàng?”
"Coi là vậy đi!”
Phúc Xà gật đầu, nói: “Chúng tôi nhận lệnh của Hoàng Chủ, cố ý tiếp cận anh, đồng ý hợp tác với anh, ẩn náu bên cạnh anh, giành lấy sự tin tưởng của
anh!”
"Chẳng qua!"
"Để muốn biết từng hành động của anh, vào lúc thích hợp sẽ ra tay giết anh!”
Nói cách khác!
Từ lúc Đế Hạo âm thầm liên lạc với Hoắc Mãng, bắt đầu nổi lòng phản bội, Đế Uyên cũng đã biết, hơn nữa Đế Uyên cũng đã sắp đặt mọi chuyện ở Nam
Cương trước anh ta
Đáng lẽ!
Mục tiêu của Đế Uyên phải là Hoắc Mãng!
Nhưng!
Đế Hạo cấu kết với Hoắc Mãng, đụng thắng vào họng súng của Để Uyên!
“Thì ra là thể.”
Thì ra là thế!"
"Thì ra!”
"Là thế!”
Giờ phút này, trong lòng Đế Hạo đột nhiên đau thương khó nói nên lời, cảm giác này đau khổ hơn là chết, từ ngày anh ta trở thành thái tử, làm chủ Đông Cung, mục tiêu cố gắng tiếp theo của anh ta chính là ngôi vua trong hoàng thành!
Mà bây giờ!
Thực tế tàn khốc dùng máu tươi đầm đìa nói với anh ta, cố gắng và đấu đá những năm qua, hoàn toàn là trò cười ngu không ai bảng, thật ra kết cục của anh ta đã sớm được định, nhưng anh ta chẳng hay biết gì, rất giống kẻ ngu tự cho là thông minh!
Chuyện này!
Chang lẽ không đáng buồn sao?
Hít một hơi thật sâu, Đế Hạo vẫn không cam lòng hỏi: "Phụ hoàng cho các người cái gì? Có thể khiến các người quyết tâm đi theo ông ấy như vậy?”
"Thay thế Hoắc Mãng sao?”
"Vị trí vua thú Nam Cương sao?"
"Tôi nói rồi!"
"Nếu các người trợ giúp tôi thành vua Nam Cương, chủ người Man, nhất định ta sẽ trọng dụng các người, ngày nào đó chỉ huy quân đội ra Bắc, chiếm lấy cả đất nước!"
“Chẳng lẽ!”
"Phụ hoàng ra điều kiện tốt hơn ta sao?”
Để Hạo không nghĩ ra!
Thật sự không nghĩ ra, bây giờ Đến Uyên bị hủy đan điền, không ra nổi hoàng thành, không thể bước một bước ra khỏi điện Hùng Loan, làm sao bố trí đất nước, lôi kéo lòng người?
Mà anh ta!
Rõ ràng thành tâm mà rơi vào hoàn cảnh bị cô lập, vây kín xung quanh?
"Anh?"
Đối mặt với câu hỏi của Đế Hạo, Phúc Xà hừ lạnh một tiếng, nói: "Anh không xứng!”
"Nam Cương!"
"Là Nam Cương của người Man chúng tôi!"
"Vua Nam Cương, chủ người Man, phải là người của người Man chúng tôi, kẻ ngu xuẩn như anh không có tư cách đó!”
Ngu xuẩn!
Mấy phút ngắn ngủi, Để Hạo bị mång là "ngu" rất nhiều lần, Vũ Quang Khải nói anh ta "ngu ngoc", Tiêu Nhất Thiên nói anh ta "ngu như lợn", bây giờ Phúc Xà lại nói anh ta "ngu xuan"!
Cách nói khác nhau, nhưng cùng là một chữ "ngu"!Nhưng mà!
Thằng làm vua, thua làm giặc!
Dưới tình hình bây giờ, Để Hạo cũng chẳng muốn so đo những chuyện đó, ngu thì ngu, anh ta tự giễu nói: "Các người nói đúng, tôi rất ngu!"
“Ngu như lợn vậy!”
"Nhưng mà!"
"Các người cũng đừng tưởng bản thân rất thông minh, đừng cho rằng giết tôi rồi, các người có thể kiểm soát Nam Cương, thăng chức nhanh chóng như
mình nghĩ!”
"Lòng vua như vực sâu!”
"Không có ai hiểu người trong hoàng thành kia hơn tôi, tôi và các người đều là quân cờ trên bàn cờ của ông ấy, không ai chạy thoát khỏi kết quả mà ông ấy
sắp xếp!”
"Tôi chết rồi!"
"Các người cũng không sống được bao lâu!”
"Cho nên!"
"Hôm nay ta chết trước đợi các người, đợi xem kết cục của các người trong dưới chín tầng địa ngục của âm phủ!”
"Ha ha!"
"Ha ha ha ha ha.."
Sau khi nói xong, Đế Hạo như nổi điện, đột nhiên cười ầm ĩ. Lúc cười, miệng vẫn không ngừng phun máu ra ngoài!
Rất bị tráng!
Nhưng mà!
Đương nhiên Tiêu Nhất Thiên sẽ không thấy anh ta đáng thương, mà
thương hại anh ta!
Trái lại!
Tiêu Nhất Thiên muốn thấy hiệu quả này!
Cho nên!
Tiêu Nhất Thiên thấp giọng nói: “Ngài đã biết quá nhiều, bây giờ đến địa phủ chờ xem đi!”
Nói xong!
Tiêu Nhất Thiên tiến lên trước một bước, đâm bảo đao Lang Đồ xuống mặt đất bên cạnh Đế Hạo, sau đó chợt nhấc lên, trực tiếp đánh bay cơ thể Để Hạo
lên cao!
Bay cao hơn mười mét!
Ngay sau đó! Tiêu Nhất Thiên cầm bảo đao Lang Đồ nhảy lên giữa không trung, đuổi theo Để Hạo, trước mặt Vũ Quang Khải và đám người Phúc Xà, trước mặt năm mươi nghìn quân, trước mặt những đội quân của người Man đã kết thúc cuộc chiến, nâng bảo đao Lang Đồ, độc ác chém cơ thể của Để Hạo!
Lập tức!
Chém giết khốc liệt!
Mưa máu đầy trời!
"A!"
"A a a a a!"
Cùng với tiếng kêu gào vô cùng bi thảm chói tai của Đế Hạo, chân phải của anh ta lập tức bị bảo đao Lang Đồ cắt thành từng cục thịt, bắn ra bên ngoài!
Sau đó là đùi phải!
Bàn chân trái!
Đùi trái!
Cánh tay!
Bụng!
Tiêu Nhất Thiên không định một đao giết chết Đế Hạo, như vậy quá hời cho anh ta, mà chọn cách phanh thây, bảo đảm Đế Hạo không chết, chặt từng
miếng thịt và xương cốt trên người anh ta!
Loại đau khổ điên cuồng này còn kinh khủng hơn là chết!
Vẫn là câu nói đó!
Muốn trách!
Thì trách Để Hạo là con trai của Đế Uyên!
Sau khi giết Để Hạo, mục tiêu tiếp theo của Đế Uyên là Tiêu Nhất Thiên, Tiêu Nhất Thiên đã chuẩn bị cửu tử nhất sinh, nhưng trước tiên, tất nhiên phải chuẩn bị quà lớn cho Đế Uyên!
Nửa phút!
Tiêu Nhất Thiên mất nửa phút mới để Đế Hạo kết thúc loại đau đớn sống không bằng chết, tiếng kêu thảm thiết đột nhiên im bặt, cơ thể trắng lòa dần biến mất, chỉ còn lại đầu người chảy máu đầm đia, rơi xuống từ không trung
Bịch!
Đầu của Đế Hạo rơi xuống nơi anh ta vừa nằm, nhanh chóng lăn mấy mét giống như quả bóng da màu đỏ, dừng dưới chân Vũ Quang Khải và đám người Phúc Xà!
Trên gương mặt nhuộm đầy máu tươi, hiện vẻ sợ hãi, không cam lòng, phần nộ, đau khổ!
Nhưng mà!
Vũ Quang Khải và đám người Phúc Xà không cúi đầu nhìn đầu của Đế Hạo, không rảnh liếc nhìn một cái, ánh mắt của mọi người đều nhìn thẳng Tiêu Nhất Thiên đứng kiêu ngạo giữa không trung!
Sắc mặt!
Ai nấy cũng nghiêm trọng!
Nguyên nhân rất đơn giản!
Để Hạo bị Tiêu Nhất Thiên giết, nhiệm vụ đầu tiên của bọn họ đã hoàn thành thuận lợi, mà nhiệm vụ tiếp theo là ra tay bắt Tiêu Nhất Thiên, cho nên tình trạng bây giờ của Tiêu Nhất Thiên, rất quan trọng với bọn họ!
Cao thủ Minh Cảnh!
Con mẹ nó quá đáng sợ!
Nếu Tiêu Nhất Thiên không bị thương, sức chiến đấu vẫn như cũ. Cho dù cao thủ ám cảnh viên mãn như bọn họ cùng vây đánh, chỉ sợ cũng không thắng!
Phụt!
Một lát sau, chuyện mà bọn họ mong chờ đã lâu, còn vô cùng vui mừng đã xảy ra, Tiêu Nhất Thiên đứng giữa không trung đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, có vẻ bị thương rất nặng, cơ thể cường tráng lảo đảo sắp ngã!
Chỉ kiên trì mười mấy giây!
Mười mấy giây sau!
Cuối cùng Tiêu Nhất Thiên không kiên trì được nữa, ngã từ không trung xuống. “Bịch" một tiếng, quỳ một gối xuống đất, tay phải nắm chặt bảo đao Lang Đồ, cảm bảo đao Lang Đồ xuống đất để chống đỡ, lúc này mới gắng gượng không ngã!
"Tướng quân Tiêu!”
Thấy thế
Vũ Quang Khải và Phúc Xà nhìn nhau, đều thấy sự vui mừng khó che giấu trong mắt đối phương, lại giả bộ lo lắng sợ hãi, hóa thành hai tàn ảnh chạy tới
chỗ Tiêu Nhất Thiên!
"Tướng quân Tiêu!”
Đi tới trước mặt Tiêu Nhất Thiên, Vũ Quang Khải hỏi: “Cậu thế nào rồi?"
"Không sao chứ?”
Nói xong!
Vũ Quang Khải và Phúc Xà một trái một phải nâng tay Tiêu Nhất Thiên, đỡ anh dậy!
"Vết thương nhỏ thôi!”
"Không chết được!"
Tiêu Nhất Thiên lắc đầu, nói rất bình thản!
Nhưng mà!
Khi anh ngẩng đầu, Vũ Quang Khải và Phúc Xà thấy rõ trên mặt anh hiện màu tím đen, cực kỳ khó coi, gân xanh trong co noi chi chít như từng cánh mạn gai, quả thực rất đáng sợ!
Nhìn thấy cảnh này!
Trong đầu Vũ Quang Khải và Phúc Xà cùng hiện lên một suy nghĩ!
Thời cơ!
Đến rồi!
Chính là bây giờ!
Vậy nên!
Tiêu Nhất Thiên vừa mới đứng vững, đang muốn cất bước đi nhặt đầu của Đế Hạo, giây tiếp theo đột nhiên xảy ra khác thường!
Vù!
Vù!
Hai tiếng xé gió bất ngờ xuất hiện, Vũ Quang Khải và Phúc Xà ra tay không hề báo trước, nắm đấm quấn ám kình mạnh mẽ đấm thắng vào bụng và ngực của Tiêu Nhất Thiên!
Nhanh!
Tốc độ quá nhanh!
Gần!
Khoảng cách quá gần!
Tốc độ nhanh và khoảng cách gần như thế, cho dù là cao thủ Minh Cảnh như Tiêu Nhất Thiên cũng không thể kịp phản ứng, tất cả chỉ trong một giây!
Âm!
Tiếng va chạm rất lớn vang lên như tiếng sấm sét!
Chỉ thấy!
Dưới sự tấn công của Vũ Quang Khải và Phúc Xà, cơ thể mới đứng vững của Tiêu Nhất Thiên lập tức bay ngược ra ngoài, chưa rơi xuống đất đã phụt một tiếng, lại phun ra một ngụm máu tươi, kéo dài hơn một mét giữa không trung giống như một mũi tên máu!
Bay xa gần hai mươi mét!
Tiêu Nhất Thiên lập tức thúc giục minh kính hơi rối loạn trong đan điền, lúc này mới khó khăn vỗ về lục phủ ngũ tạng sắp bị đảo lộn, không đến mức tiếp tục phun máu ra ngoài!
Phịch!
Sau khi rơi xuống đất, Tiêu Nhất Thiên thuận thể lăn về trước mấy mét, căm chặt bảo đao Lang Đồ lên mặt đất, miễn cưỡng duy trì tư thế quỳ một gối như vừa nãy!
Lúc này!
Cho dù quỳ một gối xuống đất, cơ thể vẫn không khỏi nghiêng ngả, giống như nến tàn trong gió, hoa cỏ đầu tường, chỉ cần thổi nhẹ sẽ tắt, sẽ ngã quy!
Vù!
Vù vù vù vù vù...
Một đòn thuận lợi, không cho Tiêu Nhất Thiên thời gian và cơ hội thở dốc, những vị tướng dưới quyền Vũ Quang Khải, cùng với những trưởng lão của người Man bên ba người Phúc Xà cùng chạy tới chỗ Tiêu Nhất Thiên, vây kín Tiêu Nhất Thiên ở giữa!
Ngay sau đó!
Tiếng cười đắc ý của Vũ Quang Khải vang lên: “Ha ha ha ha ha..”
"Tướng quân Tiêu!”
"Sói vương Bắc Cảnh!”
"Thế nào, không ngờ tới đúng không?”
Nói xong!
Vũ Quang Khải và Phúc Xà cùng đi tới chỗ Tiêu Nhất Thiên, vừa đi vừa nói chuyện: “Ngại quá, mật lệnh mà mạt tướng nhận được, không chỉ có một chuyện giúp cậu giết Đế Hạo!"
"Còn một chuyện nữa!"
"Chính là đợi cậu mãn nguyện, sau khi tự tay giết Đế Hạo, bắt cậu đưa về thủ đô hỏi tội!"
"Còn tội của cậu ấy à!”
"Thái tử điện hạ uy phong sáng suốt, dũng cảm giết địch, trải qua trăm cay nghìn đẳng mới dẹp yên loạn lạc ở Nam Cương, mà cậu lại cấu kết với người Man ở Nam Cương, giết hại thái tử!”
"Tội này!"
"Giống như phản quốc, tội đáng phải chết!”
Cập nhật chương mới tại Vietwriter