Mật thất không lớn, bố trí cũng rất đơn giản, chỉ có mấy ngọn đèn nến đỏ treo ở chung quanh vách tường, ngọn lửa hơi chập chờn, ánh nến hơi có vẻ mờ tối khiến cho toàn bộ mật thất cũng bao phủ ở trong một bầu không khí vô cùng trầm lắng!
Lạnh!
So với gian phòng cỏ tranh nhỏ bên trên, mật thất dưới đất này càng lạnh hơn nhiều. Lạnh tới mức nào lận đây? Cho dù là Tiêu Nhất Thiên, cũng chỉ có thể lặng yên không tiếng động sử dụng một luồng kình khí tới vờn ở chung quanh thân thể mình, chống đỡ khỏi bị Hàn sát khí kia xâm nhập!
Mượn ánh nến!
Tiêu Nhất Thiên nhìn mấy lần trong mật thất!
Chỉ thấy!
Ở chính giữa mật thất, để một cái quan tài bằng hỏa ngọc dài chừng hai thước, bề rộng khoảng một thước. Ngọc đỏ như lửa đốt, phơi bày ra vẻ máu đỏ kinh người. Mà Hàn sát khí kia tản mác ra từ bên trong quan tài, lạnh đến thấu xương!
Hiển nhiên!
Lý Trâm Anh nằm ở trong quan tài hỏa ngọc trước mắt!
Uỳnh!
Quốc sư Đại Hoa đi thắng tới trước quan tài hỏa ngọc, hít sâu một cái, đưa tay đẩy nắp quan tài ra, tỏ ý nói: "Bạn Thiên, người này chính là con gái nuôi của lão già, Lý Trâm Anh!"
Nói thật!
Một màn trước mắt này có chút nằm ngoài dự liệu của Tiêu Nhất Thiên. Lý Trâm Anh còn sống, lại bị bỏ vào bên trong quan tài!
Tiêu Nhất Thiên tiến lên mấy bước, đi tới bên người quốc sư Đại Hoa, cúi đầu nhìn một cái hướng vào trong quan tài hóa ngọc. Một lát sau, bóng người có thể nói là tuyệt đẹp rơi vào trong con ngươi của anh!
Đẹp!
Cho dù là với ánh mắt của Tiêu Nhất Thiên mà nói, Lý Trâm Anh giờ phút này nằm ở trong quan tài hỏa ngọc cũng tuyệt đối được coi là một đại mỹ nữ hàng đầu. Ngũ quan xinh xắn, da thịt trắng noãn, có dáng vẻ khuynh thành, đẹp hơn trăm hoa!
Cô ta lẳng lặng nằm ở nơi đó, tròng mắt khép hờ, gò má ửng đỏ, môi thoáng cong cong, tạo thành một nụ cười mê người. Dường như trước khi hôn mê ngủ say không hề cảm nhận được đau đơn, cho nên biểu tình cười mỉm chi của bản thân đều ngừng lại ở ngay thời khắc này!
Nhìn...
Khiến cho người ta không tránh khỏi tâm thần hỗn loạn!
Đồng thời!
Cũng để cho người ta không nén được mà đau lòng thương tiếc!
Nhìn Lý Trâm Anh trước mắt, Tiêu Nhất Thiên đột nhiên nghĩ đến Tô Tử Lam ở xa trong Kiếm Sơn. Cũng trẻ tuổi xinh đẹp tuyệt trần như thế này, cũng hôn mê bất tỉnh như thế, lẳng lặng nằm ở đó, chờ đợi Tiêu Nhất Thiên đến cứu!
Vì cứu Tô Tử Lam, Tiêu Nhất Thiên một thân một mình lẻn vào Đại Hoa, đến gần điện Huyền Vương, mạo hiểm sống chết để lấy mật Phượng Hoàng!
Quốc sư Đại Hoa cũng nào không phải như thế?
Vì cứu Lý Trâm Anh, quốc sư Đại Hoa cam nguyện đánh cược tính mạng của mình!
Từ phương diện này, Tiêu Nhất Thiên cùng quốc sư Đại Hoa có rất nhiều chỗ tương tự: tình cảnh tương tự, lựa chọn tương tự, vì cứu người mình quan tâm kia, có thể không tiếc bất cứ giá nào!
Tách!
Một giọt nước mắt đột nhiên nhỏ xuống, rơi vào bên cạnh của quan tài hỏa ngọc. Ngay sau đó, phát ra một tràng tiếng động xèo xèo xèo kì lạ, giọt nước mắt kia thoáng qua giữa liền bị bốc hơi, không để lại bất cứ dấu vết gì!
Quan tài hỏa ngọc giống như một nồi nung đỏ lớn, trong ngọc thạch có nhiệt độ kinh người! "Đây.."
Tiêu Nhất Thiên thấy vậy, con ngươi chợt co rút một cái, nhìn về phía quốc sư Đại Hoa đang chảy nước mắt giàn dụa, kinh ngạc nói: "Quốc sư, đây là ý gì?"
Đối với hỏa ngọc, Tiêu Nhất Thiên vẫn có chút hiểu biết. Ngọc đỏ như lửa, nhưng cũng không phải lửa thật. Y theo lẽ thường mà nói, nước mắt nhỏ xuống ở phía trên, sẽ không có phản ứng như vậy!
Hiển nhiên!
Tình huống trước mắt không phù hợp lẽ thường!
Quốc sư Đại Hoa ngẩng đầu lên, đưa mắt dời đi từ trên người Lý Trâm Anh. Một lát sau mới kìm được nước mắt của mình, nhưng vẫn hơi có chút nghẹn ngào nói: "Bạn Thiên chắc hẳn đã đoán được. Không sai, đây không phải là một quan tài hỏa ngọc bình thường, mà là do trận pháp gia cố, biến nó thành một lò luyện bằng hỏa ngọc, dùng đó để chống đỡ với Hàn sát khí trong đan điền của con gái lão già này!" "Trận pháp này, là Hoa Tuấn Vũ bố trí thay tôi!" "Trận còn người còn!" "Trận hủy người mất!" "Cho nên!" "Nếu như không áp chế được Hàn sát khí trong đan điền của con gái lão già này. Một khi con bé rời khỏi quan tài hóa ngọc này, mất đi sự bảo vệ của trận pháp, trong tích tắc chỉ có đường chết!" "Mười phần chết chắc!" "Không có một chút tia hy vọng sống sót nào!" "Đây!" "Cũng là nguyên nhân tôi vẫn luôn ở lại học viện Đạt Ma. Nếu không cần thiết, một phút một giây cũng không dám rời đi, chớ nói chi là mang con bé cùng nhau chạy ra khỏi Đại Hoa. Con đường kia, chính là tự tìm đường chết!"
Hiểu!
Nghe được lời của quốc sư Đại Hoa, Tiêu Nhất Thiên hoàn toàn hiểu!
Đồn đại bên ngoài, quan hệ của quốc sư Đại Hoa cùng Hoa Tuấn Vũ không giống bình thường. Thậm chí còn đến mức quốc sư Đại Hoa như thân thích của Hoảng chủ. Nhưng, một cái chữ “như" chính là cái hào đất rộng không thể nào vượt qua, vắt ngang giữa quốc sư Đại Hoa cùng Hoa Tuấn Vũ!
Như thân thích của Hoàng chủ!
Tất lại không phải chân chính, Đại Hoa chỉ có một Hoàng chủ!
Đế vương lòng như vực sâu!
Hoa Tuấn Vũ ngoài mặt đối với quốc sư Đại Hoa đặc biệt tín nhiệm. Nhưng trên thực tế, lòng Hoa Tuấn Vũ biết rõ, vô cùng biết rõ, Lý Trâm Anh là điểm yếu của quốc sư Đại Hoa, là tử huyệt. Cho nên, ông ta quả quyết lợi dụng điểm này, lợi dụng Lý Trâm Anh, lợi dụng một cái trận pháp, khống chế hoàn toàn quốc sư Đại Hoa trong tay. Đi không thể đi, trốn không thể trốn, cho tới khi chiến tranh đất nước thất bại, đẩy quốc sư Đại Hoa ra nhận cái nỗi oan thấu trời kia. Quốc sư Đại Hoa cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng, lưng mang tiếng xấu ngập trời!
Vì Lý Trâm Anh, quốc sư Đại Hoa nhịn, một mực nhịn đến bây giờ!
Mà Tiêu Nhất Thiên!
Giờ phút này thành hy vọng duy nhất của quốc sư Đại Hoa! "Thì ra là như vậy!"
Tiêu Nhất Thiên nặng nề gật đầu một cái, trong lòng dâng lên từng đợt gợn sóng không nhỏ. Lý Trâm Anh đáng thương, thật ra thì quốc sư Đại Hoa càng đáng thương hơn. Thậm chí thật đáng buồn, thật đáng tiếc, đường đường là một cường giả Minh
Cảnh, nhưng bị người chế trụ, lại lưu lạc tới mức như vậy, làm sao có thể không khiến cho người khác xúc động thổn thức? "Kia..."
Quốc sư Đại Hoa hỏi: "Bạn Thiên trong lòng có sự lựa chọn hay chưa? Muốn thử một lần, hay là muốn đánh một trận?"
Hoặc là thử
Hoặc là chiến!
Quốc sư Đại Hoa chỉ cho Tiêu Nhất Thiên hai con đường, hai chọn một mà thôi, không có con đường thứ ba có thể đi! "Thử một chút đi!"
Tiêu Nhất Thiên đáp ứng rất dứt khoát!
Nhưng mà!
Lý do Tiêu Nhất Thiên đồng ý cũng không phải tới tự sự uy hiếp hăm dọa của quốc sư Đại Hoa. Mà chính là từ dũng khí và trọng trách của quốc sư Đại Hoa cũng giống như anh vì Lý Trâm Anh cùng Tô Tử Lam đều gặp trạng thái tương tự!
Khi thân lâm vào cảnh khốn cùng, khi lòng mình như tro tàn, ai không muốn có người có thể đứng ra, kéo mình lên một cái?
Tiêu Nhất Thiên cũng muốn!
Chính là bởi vì cảm động lây, cho nên mới muốn giúp đỡ! "Cảm ơn!"
Quốc sư Đại Hoa sửng sốt một chút, sau đó khom người xuống, cúi thấp thật sâu vái tạ Tiêu Nhất Thiên một cái, tấm lưng hơi còng còng mang một áp lực lớn khó có thể diễn tả!
Tiêu Nhất Thiên nói: "Chẳng qua là thử một lần, quốc sư không cần như vậy. Xui xẻo nói trước, tôi không bảo đảm có thể thành công, cũng không sợ cùng quốc sư đánh một trận, đây không phải là đổi chác!" "Bạn Thiên xin mời!"
Quốc sư Đại Hoa tỏ ý nói: "Lão già nói qua rồi, thử một lần là có ân, tất lấy mạng tương báo, tuyệt không nói hão!" "Được!"
Tiêu Nhất Thiên không có nói nhiều, cúi đầu xuống, lần nữa nhìn về phía Lý Trâm Anh ngủ mê man, sắc mặt dần dần ngưng trọng. Một lát sau, cởi một nút cài trên quần áo Lý Trâm Anh ra, đưa ra hai ngón tay, thăm dò trong quần áo, điểm vào trên bụng Lý Trâm Anh. Chỉ cảm thấy thân thể Lý Trâm Anh giống như đá cục vậy, lạnh đến vô cùng!
Ngay sau đó!
Tiêu Nhất Thiên không có bất kỳ do dự, một luồng minh kính theo hai ngón tay kia lặng lẽ độ vào trong thân thể Lý Trâm Anh, chạy thẳng tới đan điền của Lý Trâm Anh. Anh cũng muốn xem thử một chút, huyết mạch của mình có thể áp chế được Hàn sát khí trong đan điền của Lý Trâm Anh hay không!