Quả thật chính là bảo vật! Tôn chủ Xà Sát
Khiến Tiêu Nhất Thiên và Lý Trâm Anh bất ngờ chính là chiếc mặt nạ rắn kia. Bọn họ giật mình, chưa từng nghĩ đến trong Thập Nhị Quỷ Sát có tôn chủ Xà Sát, mà đối phương lại là nữ! Hơn nữa, còn là cô gái vô cùng hút hồn!
Bởi vì mặt nạ che khuất gương mặt, bọn họ không thể nhìn mặt đoán tuổi. Nhưng dựa vào cần cổ trắng nõn mịn màng kia, Tiêu Nhất Thiên và Lý Trâm Anh đều cảm thấy đối phương chỉ ở khoảng độ tuổi thiếu nữ đôi mươi là cùng! “Sư tôn...”
Lý Trâm Anh liếc mắt nhìn về phía tôn chủ Xà Sát, âm thầm lợi dụng khoảng cách để thi triển mắt Âm Dương. Cô khéo léo xâm nhập vào bên trong tinh thần tôn chủ Xà Sát, cố gắng không để đối phương phát hiện, sau đó đọc được những thứ khiến bản thân phải kinh hãi.
Cô giả vờ hoảng hốt nắm lấy tay Tiêu Nhất Thiên, dáng vẻ rụt rè nép sát vào anh. Sau khi tránh được ánh nhìn đến từ phía đối diện, cô liền thấp giọng nói nhỏ.
“Tình huống có vẻ khá rắc rối! Tôn chủ Xà Sát thuộc phe tôn chủ Long Sát, mà cái tên tồn chủ Ngưu Sát hàng rởm kia tuy rằng bề ngoài phục tùng tôn chủ Hổ Sát, được đối phương hết lòng nâng đỡ nhưng đằng sau lại có mối quan hệ dây mơ rễ má với tôn chủ Xà Sát. Thậm chí bọn họ còn xưng chị em ngọt xớt, hắn ta gọi tôn chủ Xà Sát là chị, mà cô ta lại gọi hắn là em trai...Thanh cái gì đó.”
“Mục Thanh, đó là tên thật của tôn chủ Ngưu Sát. Dương như đối phương là do tôn chủ Xà Sát cố tình cài cắm vào, ở bên cạnh tôn chủ Hổ Sát, bề ngoài tận tâm nhưng sau lưng chưa bao giờ ngừng liên lạc với tôn chủ Xà Sát”
“Vậy cho nên, thời điểm Mục Thanh thay thế được tôn chủ Ngưu Sát thật thì đã cố tình cải tạo không gian Linh Ngọc, khiến tôn chủ Xà Sát có thể dễ dàng ra vào mà không cần đến lệnh Ngưu Sát làm gì cả.”
Lý Trâm Anh chậm rãi giải thích từng chút một cho Tiêu Nhất Thiên nhưng toàn bộ những thứ anh nghe vào tại chẳng khác gì sóng cuộn biển rền cả. Ngay cả lấy tính cách hời hợt của anh cũng không nhịn được mà muốn chửi thề. Mẹ kiếp! Cái quái gì đang diễn ra vậy hả?
Tôn chủ Hổ Sát hao tổn tâm tư, cố tình thanh trừng tôn chủ Ngưu Sát hết lòng vì mình, trong bóng tối không ngừng bồi dưỡng Mục Thanh. Hóa ra, Mục Thanh lại là người làm việc cho tôn chủ Xà Sát. Mà tôn chủ Xà Sát lại thuộc vây cánh của tôn chủ Long Sát?
Mọi thứ chẳng phải đều quá rõ ràng rồi sao. Tôn chủ Hổ Sát tự lấy đá đập chân mình, kiêu ngạo treo đầu dê bán thịt chó nhưng không biết bản thân đã sớm lọt vào tầm ngắm của tôn chủ Long Sát mất rồi? Tương kế tựu kế? Nhiệm vụ hoàn thành? Có cái rắm ấy!
Quả nhiên xung quanh đều là những con cáo già, thật khiến người khác phải ngày đều căng thẳng phòng bị. May mắn lần này Tiêu Nhất Thiên dẫn theo Lý Trâm Anh, đối phương nắm giữ mắt Âm Dương, có thể thần không biết quỷ không hay nhìn thấu lòng người. Bằng không, với đôi mắt chỉ biết nhìn một đường thẳng tắp của anh, làm sao có thể sống sót nổi ở cái nơi toàn bộ đều giỏi diễn kịch như vậy chứ?
E rằng bản thân còn chưa kịp đặt chân bước vào tổng đàn, thậm chí là Long Thành thì thân phận đã bị đám Quỷ Sát kia phát hiện, sau đó vờn cho đến chết rồi!
Tuy nhiên, Lý Trâm Anh chỉ có thể sử dụng một con mắt, thông tin nhận được bị giới hạn, thời gian lại quá mức ngắn ngủi cho nên cô chỉ có thể đem tình huống khái quát nói qua với anh một lần mà thôi. Cốt yếu cô muốn để Tiêu Nhất Thiên chuẩn bị tâm lý, tùy cơ ứng biển, tránh lộ ra sơ hở trước mặt tôn chủ Xà Sát.
“Mục Thanh!”
Lý Trâm Anh vừa nói xong phân nửa, cửa động lập tức mở ra. Tôn chủ Xà Sát vừa bước vào không gian Linh Ngọc đã vội vàng đi về phía Tiêu Nhất Thiên. Thời điểm nhìn thấy Lý Trâm Anh luống cuống trốn phía sau lưng anh, con người tôn chủ Xà Sát khẽ co rút, lộ ra thanh âm trách cứ.
“Em đấy, chị đã nói với em bao nhiều lần rồi hả, tại sao vẫn chưa chịu sửa đổi đây? Từ xưa đến nay, người ta hay nói hồng nhan họa thủy. Vui đùa một chút là được, lại còn đem người vào tận không gian Linh Ngọc? Lẽ nào những cô gái kia vẫn chưa đủ làm em tận hứng hay sao?”
Nếu chỉ xét trên phương diện chuyện trò, tôn chủ Xà Sát quả thật giống như người chị lớn đang quan tâm đến em trai mình. Tiêu Nhất Thiên lúng túng nở nụ cười.
“Được rồi mà chị! Chỉ cần mình cô ấy, hoa cỏ ngoài kia còn đáng gì đâu! Vậy cho nên, sau này không cần bọn họ nữa rồi!”
Tiêu Nhất Thiên vừa dứt lời liền nắm tay Lý Trâm Anh, đẩy cô ra đứng trước mặt tôn chủ Xà Sát, thanh âm đanh lại.
“Gọi chị Xà!”
“Chị...chị Xà..."
Lý Trâm Anh nơm nớp lo sợ, dáng vẻ thấp thỏm hệt như cô gái mới về nhà chồng, nhìn thấy mẹ chồng liền không nhịn được hoảng hốt. Dáng vẻ luống cuống nửa thật nửa giả khiến Tiêu Nhất Thiên không ngừng điên cuồng khen ngợi trong lòng, quả thật muốn giơ ngón tay cái lên, tán thưởng hết lời! Bé ngoan, diễn xuất tuyệt vời!
Tiêu Nhất Thiên hành động vô cùng trôi chảy. Tôn chủ Xà Sát nhất thời ngẩn người, nhìn chằm chằm Lý Trâm Anh, dường như nhớ đến điều gì đó liền hỏi dò.
“Đối phương chính là người lần trước mà em nhắc tới với chị đấy à..." “Người nào cơ?”
Nghe những lời này, trong lòng Tiêu Nhất Thiên liền rục rịch. Dựa vào đâu mà Mục Thanh lại chủ động nhắc về Lý Trâm Anh trước mặt tôn chủ Xà Sát chứ? Hay mối quan hệ giữa hai người quá mức thân thiết nên tên khốn đó đã nói ra chuyện mắt Âm Dương cho tôn chủ Xà Sát nghe mất rồi?”
“Có phải chị muốn nói đến Lý Trâm Anh, con gái nuôi của quốc sư Đại Hoa?”
“Đúng vậy, chính là cô ấy! Lần trước em còn cố tình làm ra vẻ bí ẩn, bảo rằng trên người đối phương có thứ sẽ khiến chị vô cùng kinh ngạc. Thế nào? Hiện tại có thể nói chưa? Chị rất tò mò rốt cuộc là loại bất ngờ gì khiến chị không thể tưởng tượng nổi đấy."
Tiêu Nhất Thiên thoảng thở phào nhẹ nhõm. Mục Thanh vốn dĩ chờ kế hoạch thành công sẽ đem chuyện mắt Âm Dương nói cho tôn chủ Xà Sát biết, đáng tiếc đối phương đã sớm bị Tiêu Nhất Thiên ra tay diệt khẩu. Loại bất ngờ này, có lẽ cả đời tôn chủ Xà Sát cũng chẳng được biết rồi. Anh mỉm cười, tỏ vẻ thần bí.
“Được rồi, em nói ngay đây. Chị biết Băng Hỏa Đan Điền chứ?”
Liên quan đến mắt Âm Dương, tuyệt đối không thể nói ra. Nhưng nếu là chuyện liên quan đến Băng Hỏa Đan Điền thì thật sự rất khó để giấu, hơn