Mục lục
Sói vương bất bại Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 463: Quốc chiến kết thúc, bị cáo già này lừa




Cập nhật chương mới nhất tại TruyệnVietwriter



Một hơi bay ngược mấy trăm mét, Tiêu Nhất Thiên đáp xuống bằng cả hai chân, chẳng những không ngã, mà còn vững vàng đứng ở đó, dưới chân đá văng tung tóe, bị hắn giẫm thành hai hố sâu. "Quân chủ đại nhân!"



Xuân Nhuỵ đi tới, muốn đưa tay ra đỡ, Tiêu Nhất Thiên lại vẫy vẫy tay. Lau vết máu trên khóe miệng, sắc mặt lạnh lùng có chút tái nhợt, ngẩng đầu đối diện Quốc Sư Đại Hoa!



Tương tự!



Quốc Sư Đại Hoa bay ngược trăm mét, sau khi tiếp đất vẫn như cũ vững như Thái sơn, chẳng qua, gương mặt già nua nhăn nheo, giờ phút này khó có thể che giấu vẻ mệt mỏi cùng đau đớn!



Xác thật là...



Cả hai đều thua!



Đều bị thương!



Nhưng mà, hai người đều chịu đựng, không ai ngã xuống! "Viện trưởng!" "Quốc sư đại nhân!"



Ba gã trưởng lão học viện Đạt Ma cùng vài Đại Hoa tướng lĩnh chạy như điên tới, lo lắng nhìn Quốc Sư Đại Hoa, mà Quốc Sư Đại Hoa lại không để ý tới họ, cùng Tiêu Nhất Thiên cách 200 mét bốn mắt nhìn nhau. Khẽ cười, nói: "Sói Vương Tiêu quả nhiên không làm Tôi thất vọng, thiếu niên anh kiệt, hậu sinh khả uý!" "Hậu sinh khả uý mà!"



Những lời này là lời thật lòng, Quốc Sư Đại Hoa cũng gần trăm tuổi, thời niên thiếu cũng là một thiếu niên thiên tài, phong hoa tuyệt đại, dù vậy, cho tới bây giờ cũng mới có thể đạt được cảnh giới như ngày hôm nay!



Cho nên!



Ông ta đi tới hôm nay, đã rõ hơn ai hết có bao nhiêu gian khổ trên con đường võ đạo! Mỗi lần đột phá khó khăn thế nào!



Thế nhưng!



Tiêu Nhất Thiên 26 tuổi đạt viên mãn, lúc này cũng mới 27 đã tiến vào minh cảnh, hơn nữa thực lực của ông so với cường giả minh cảnh nhiều năm lại là cân tài ngang sức, không phân cao thấp!



Nếu Tiêu Nhất Thiên sống đến 50 tuổi sẽ như thế nào? 80 tuổi thì sao?



Một trăm tuổi thì sao?



Tiền đồ vô hạn! Tiềm năng phi thường! "Ông!" "Cũng không tệ!"



Tiêu Nhất Thiên tính lễ phép trả lời một câu, nhưng nghe lại hơi thô lỗ!



Ông, cũng không tệ lắm.



Với cảnh giới cùng thực lực hiện tại của Tiêu Nhất Thiên, nếu những lời này nói với người khác vốn không có vấn đề gì, nhưng... nếu nói với Quốc Sư Đại Hoa, có vẻ hơi kiêu ngạo, không tôn trọng người khác!



Rốt cuộc!



Quốc Sư Đại Hoa có thân phận gì? Địa vị gì? Người ta chính là siêu cấp đại lão ngang hàng với chủ nhân giang sơn Đại Hoa, ở nước Đại Hoa, cho dù người đứng đầu là Hoa Giang Sơn cũng không dám nói những lời như vậy !



Lập tức!



Ba gã trưởng lão học viện Đạt Ma và vài tướng lĩnh Đại Hoa đều tức giận. Hung dữ nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, xúc động muốn lao lên liều mạng với anh.



Nhưng!



Cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời mà thô... vừa mới chứng kiến thực lực của Tiêu Nhất Thiên, còn muốn liều mạng? Đánh cái rắm, đấy không gọi là liều mạng, mà là toi mạng!



Cho nên!



Không phục sao?



Cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng! "Ha hả!" Cập nhật chương mới nhất tại Truyện Vietwriter



Khác với các trưởng lão học viện Đạt Ma và tướng lĩnh Đại Hoa, Quốc Sư Đại Hoa lại không để ý chút nào, ngược lại còn cười gật đầu, nói: "Người trẻ tuổi tất nhiên sẽ kiêu ngạo ngông cuồng!" "Hơn nữa!" "Sói Vương Tiêu chính là rồng giữa người thường, xác thật có thực lực để khinh cuồng, so với Sói Vương Tiêu, Tôi dùng gần một trăm năm, nỗ lực hết một trăm năm, mới đạt được thành tựu của



Sói Vương Tiêu lúc 27 tuổi.." "Cho nên!" "Sói Vương Tiêu nói "không tệ lắm", đã là quá khen cho tôi!"



Nghe vậy!



Tất cả mọi người đều sửng sốt!



Không thể không thừa nhận, trí tuệ cùng khí chất của Quốc Sư Đại Hoa, người thường khó có thể so sánh được!



Ngừng một chút, Quốc Sư Đại Hoa lại nói: "Trăm chiêu đã qua. Sói Vương Tiêu sừng sững không ngã, Tôi cũng vẫn thừa lực, trận này tính làm hoà. Không biết ý Sói Vương Tiêu như nào?"



Thế hoà!



Theo ước định giữa hai người, trong vòng trăm chiêu phân định thắng bại!



Người thắng sống!



Kẻ thua chết!



Mà hiện tại, trăm chiêu không phân thắng bại, làm sao quyết định sinh tử? "Lời tôi đã nói ra, lời hứa vẫn có giá trị”





Quốc Sư Đại Hoa nói tiếp: "Từ đêm nay, việc binh đao nhập kho, ngựa thả Nam Sơn, ân oán Đại Hoa và Đại Hạ trước kia xóa bỏ toàn bộ, hai nước không xâm lược lần nhau, độc lập phát triển!" "Nếu!" "Một ngày nào đó, Đại Hoa vi phạm lời hứa này xâm lược đại hạ, Sói Vương Tiêu lúc nào cũng có thể tới Đại Hoa, đến trước Đạt Ma học viện tìm tôi hỏi tội. Tôi đây chắc chắn đem cái đầu trên cổ dâng lên, tạ lỗi với thiên hạ!" "Đương nhiên!" "Với tài năng cùng thực lực xuất chúng của Sói Vương Tiêu, nếu thực sự có một ngày như vậy, chỉ sợ đến lúc đó cảnh giới của Sói Vương Tiêu sớm đã vượt qua tôi rồi, cho dù tôi có đổi ý, cũng không thể chống lại, chỉ có thể tùy ý Sói Vương Tiêu xử lý.."



Những lời nói ra!



Quốc Sư Đại Hoa nói có tình có lý!



Nếu ông ta chết!



Nước Đại Hoa dưới sự giận dữ, khả năng xé bỏ ước định là rất cao!



Ngược lại!



Ông ta còn sống!



Có thể thực hiện lời hứa của chính mình, duy trì hòa bình giữa hai nước!



Nhưng mà!



Không hiểu sao nhìn nụ cười hòa nhã trên gương mặt Quốc Sư Đại Hoa, trong lòng Tiêu Nhất Thiên lại khẽ động. Thoang thoảng ngửi thấy mùi vị gian trả, không tránh khỏi một cảm giác kỳ lạ, như là..



Bị lão già gian xảo... này lừa gạt!



Quốc Sư Đại Hoa dường như đã biết trước kết quả, hoặc là nói. Thể hoà là do ông ta muốn như vậy!



Cho nên!



Hiện tại hai người đã hòa, Quốc Sư Đại Hoa thuận nước đẩy thuyền, xóa bỏ toàn bộ kiến nghị, không đánh mà thắng, một lời hứa hẹn hai nước hoà bình, trực tiếp bảo vệ binh lính Đại Hoa còn sống sót, chấm dứt chiến tranh. "Mẹ kiếp!" "Quả nhiên là lão cáo già thành tinh!"



Nghĩ thông suốt điều này, Tiêu Nhất Thiên khẽ cắn môi. Thầm mắng ở trong lòng! Cập nhật chương mới nhất tại Truy ệnVietwriter



Chỉ là!



Tiêu Nhất Thiên cũng không có vạch trần thủ đoạn của Quốc Sư Đại Hoa, bởi vì cho dù là như thế nào, kết thúc tranh chấp giữa hai nước, giữ cho hòa bình lâu dài. Không chỉ là muc đích của Quốc Sư Đại Hoa, mà cũng là kỳ vọng của Tiêu Nhất Thiên!



Ở điểm này, ý tưởng của hai người giống nhau!



Cho nên! "Được!"



Tiêu Nhất Thiên gật đầu, chấp nhận kết quả hòa, sau đó lại nói: "Trăm chiêu quá ít, vừa rồi đánh không tận hứng, ngày khác có cơ hội, tôi sẽ đích thân tới Đại Hoa, lại tìm quốc sư thảo luận!"



Theo kế hoạch của Tiêu Nhất Thiên, sau khi chiến tranh quốc gia kết thúc, mục tiêu kế tiếp của anh là Huyền Vương Điện!



Mật Phượng hoàng!



Bất kể Quốc Sư Đại Hoa hay chủ nhân Hoa Giang Sơn của Đại Hoa, bọn họ đều là thành viên của điện Huyền Vương, căn cứ vào thông tin thu thập được trước đó từ ám dạ Quỷ Vương cùng dì Tử Đàn, có một căn cứ bí mật của điện Huyền Vương ở Đại Hoa!



Bởi vậy!



Tiêu Nhất Thiên không phải là tin chó nói bậy. Không bao lâu nữa, anh sẽ đích thân đến Đại Hoa, tìm kiếm manh mối về điện Huyền Vương! "Này."



Quốc Sư Đại Hoa khóe mắt hơi run rẩy, cười nói: "được! Tôi ở Học Viện Đạt Ma ở thủ đô Đại Hoa đợi Sói Vương Tiêu đại giá!"



Nói xong!



Quốc Sư Đại Hoa xoay người nhìn ba gã trưởng lão học viện Đạt Ma cùng vài Đại Hoa tướng lĩnh đứng ở phía sau, ra lệnh: "Lập tức chấn chỉnh binh mã, theo tôi trở về Đại Hoa!" "Tuân lệnh!" "Tuần lệnh!" "Tuân lệnh!"



Trăm vạn hùng binh xuôi nam, ngầm ôm quyết tâm xâm chiếm đại hạ. Nhưng lại có kết quả như vậy, ngoài dự liệu của mọi người, nói thật, cứ như vậy rời đi, dù là ba gã viện trưởng học viện Đạt Ma hay mấy Đại Hoa tướng lĩnh may mắn sống sót cũng có chút không đành lòng, trong lòng ngoài không cam tâm, còn có chút sợ hãi !



Bọn họ sợ....



Sợ sau khi về Đại Hoa, không thể giải thích được với quốc chủ



Đại Hoa!



Đáng tiếc!



Tình thế trước mắt đối với bọn họ vô cùng bất lợi, tiếp tục chiến đấu cũng chỉ có thể chôn thấy tại đây, cho nên... Bọn họ hơi do dự một chút, liền sôi nổi lĩnh mệnh, theo mệnh lệnh của Quốc Sư Đại Hoa, chuẩn bị quay về!



Thật nhanh!



Mấy trăm ngàn quân Đại Hoa còn sống sót, dưới ánh trăng băng giá, trong sự bao phủ của đêm dài, mênh mông cuồn cuộn dọc theo đường cũ tiến về phía bắc, rời khỏi vạn nhận sơn! Nhìn quân đội Đại Hoa rời đi như một đám mây cho đen đến khi hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Tiêu Nhất Thiên mới nhẹ nhàng thở ra, xoay người sang chỗ khác, nhìn đám người phía sau



Xuân Nhụy, đang muốn mở miệng nói chuyện..



Đột nhiên!



Chỉ nghe phịch một tiếng, Tề Vệ Đông, người đang đứng trong hàng ngũ bên ngoài vội vã lao tới trước mặt Tiêu Nhất Thiên, vẻ mặt tràn đầy kích động cùng ngưỡng mộ, không nói hai lời liền trực tiếp quỳ một gối về hướng Tiêu Nhất Thiên!





Cập nhật chương mới nhất tại TruyệnVietwriter

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK