CHƯƠNG 362: ĐỒNG Ý KẾT HÔN
Cơ thể Đường Nhật Khanh đột nhiên run lên, cô hít một hơi dài, cảm giác lạnh buốt nơi bàn chân lan thẳng vào xương cốt.
Trong ấn tượng của cô, Phùng Thiến không phải người như vậy, dù cho cô ta tính toán, không phải quá thiện lương, nhưng sẽ không giống như một ác ma bây giờ.
Ít nhất là hơn một tháng trước, lúc gặp cô ta ở câu lạc bộ, cô ta vẫn là người phụ nữ bị người quá chén nọ mang đi, nhưng cô ta bây giờ...
Đường Nhật Khanh bất giác lùi về sau nửa bước, cơ thể không đứng vững, ai đó ôm giữ bả vai cô.
"Đừng sợ, có anh đây." Bùi Danh Chính nhẹ giọng an ủi. "Em muốn xử lý cô ta như thế nào?"
Đường Nhật Khanh hít một hơi dài, nhớ tới bác tài xế đang hôn mê ở bệnh viện nhân dân Tân Thành, cơ thể cô lại bắt đầu rét run.
"Nên làm gì thì làm cái đó... cô ta nợ bác tài xế một gia đình, cô ấy phải tự trả."
Không nói tới chuyện Phùng Thiến muốn mưu hại cô, chỉ cần tổn thương đến người vô tội thì cô ta đã không chuộc hết tội được rồi.
Nhìn thấy vẻ kinh hoảng của Đường Nhật Khanh, Phùng Thiến càng thêm càn rỡ, cô ta cười hỏi lại: "Đường Nhật Khanh, mày nói xem mạng mày sao lại lớn quá vậy? Mày xuống xe thoát được nhưng lại khiến cho người tài xế kia phải chết thay mày, đối mặt với người nhà của hắn, mày không hổ thẹn à?"
Rõ ràng cô ta nắm được cách uy hiếp Đường Nhật Khanh, cô ta đang cố ghim vào trái tim của cô.
Đúng như dự đoán, cơ thể Đường Nhật Khanh run rẩy, cảm giác chua xót khó diễn tả tràn ngập trong lòng.
Sắc mặt của Bùi Danh Chính đột nhiên âm trầm hẳn, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Phùng Thiến, anh lạnh giọng quát lên: "Câm miệng."
Mặt Phùng Thiến lạnh tanh, dường như cô ta cũng bị chấn động bởi khí thế của anh, cuối cùng không nói thêm gì nữa.
Đỡ Đường Nhật Khanh ra phòng khách, Bùi Danh Chính cúi đầu nhẹ nhàng an ủi: "Cô ta nói gì em cũng đừng để tâm."
Nghe vậy, khóe miệng cô nở một nụ cười khổ, bao nhiêu lời muốn nói chặn lại trong lòng không cách nào giãi bày hết được.
Sao cô có thể không để ý đến những lời Phùng Thiến nói đây, cô cũng không có lý do nào có thể phủ nhận được.
Đi tới cửa quán bar, Đường Nhật Khanh hít một hơi dài mới mở miệng nói: "Đưa cô ta đến cơ quan có trách nhiệm xử lý đi."
Khi nhìn thấy những vết thương trên người Phùng Thiến, trong lòng cô cũng đã rõ ràng rồi, nếu để cho Bùi Danh Chính lén xử lý, cô không dám tưởng tượng đến kết cục sau đó, anh nhẫm tâm thế nào thì giờ cô cũng hiểu rõ ràng.
Trầm mặc trong chốt lát, Bùi Danh Chính đồng ý: "Ừm."
Nghe anh nói vậy, Đường Nhật Khanh mới lặng lẽ thở phào, cô kéo tay Bùi Danh Chính rồi nhẹ nhàng nói: "Không có chuyện gì thì em về trước."
Bùi Danh Chính nhíu mày, cất bước chặn cô lại: "Đường Nhật Khanh, mình nói chuyện đã."
Đối mặt với đôi mắt đen như mực của người đàn ông kia, tức thì Đường Nhật Khanh hơi lạc lối trong đó, một lát sau cô mới tỉnh táo lại vài phần, cô kiên quyết nói: "Giờ chúng ta còn chưa bình tĩnh, có gì mấy ngày nữa lại nói sau."
Nói xong, cô cất bước, đi lướt qua người anh.
Đường Nhật Khanh mang theo tâm sự nặng nề quay về biệt thự, ngay cả cơm cũng không ăn mà trực tiếp lên phòng ngủ nằm dài.
Từng chuyện xảy ra gần đây đều khiến cô mệt mỏi, không cách nào xử lý.
Mấy ngày nay cô muốn mình tỉnh táo lại, sau khi bình tĩnh, cô mới có thể suy nghĩ kỹ về chuyện tương lai của mình và Bùi Danh Chính.
Sau ba ngày bình tĩnh, Đường Nhật Khanh cũng không nhận được bất cứ tin tức nào của Bùi Danh Chính, vốn đang bị cảm tính phủ vây, rốt cuộc cô cũng lý trí hơn rất nhiều.
Buổi sáng, cô để mặc mình ngủ thẳng đến khi tự tỉnh, Đường Nhật Khanh tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới rồi ra khỏi phòng ngủ, ai ngờ vừa đi tới đầu cầu thang, dưới mấy bậc cô lại nghe thấy tiếng nói chuyện thì thầm dưới lầu.
Lẽ nào có khách tới nhà?
Trong lòng thắc mắc, Đường Nhật Khanh bước nhanh hơn, đến khi xuống dưới cầu thang, đột nhiên cô nghe được một giọng nói quen thuộc.
"Hôm nay tới có hơi đường đột, nhưng mà chủ yếu tôi muốn đến là vì muốn thử thăm dò ý của bà thông gia, nếu bà đã không có ý kiến gì thì chuyện giữa hai đứa nhỏ cũng gần như có thể quyết định rồi.
Đường Nhật Khanh bỗng thấy căng thẳng, là giọng của ông Bùi.
Đột nhiên tiếng mẹ Đường lại vang lên: "Đương nhiên rồi, Khanh và Chính tình đầu ý hợp, tình cảm hai đứa cũng tốt, đương nhiên tôi sẽ không phản đối, hôm nay tôi sẽ nói với Khanh, chúng ta nhanh chóng quyết định thì mọi người cũng an tâm."
Đường Nhật Khanh thấy bất an, cô bước nhanh đi thẳng về phía phòng khách.
Thấy cô đột nhiên xuất hiện, Ông Bùi hơi kinh ngạc: "Con bé Khanh..."
"Khanh." Đáy mắt mẹ Đường lóe lên vẻ kinh gạc, bà nhanh chóng nói tiếp: "Ông Bùi đây đến, mẹ muốn đi gọi con nhưng ông Bùi bảo để cho con ngủ thêm chút nữa, cho nên mẹ mới không lên gọi."
Ông Bùi bên cạnh cũng phối hợp gật đầu: "Con nghỉ ngơi nhiều một chút, cố gắng an thai, chuyện khác thì đừng nghĩ."
Nghe ông Bùi nói vậy, sắc mặt Đường Nhật Khanh trắng bệch tức thì, cô kinh ngạc nhìn về phía mẹ Đường, trong ánh mắt mang theo vài phần chất vấn.
Mẹ Đường vội vàng đứng lên, đưa tay ra kéo cô lại, che giấu vẻ mất tự nhiên trên mặt: "Con bé này, sao lại không hiểu chuyện như thế, không cho ai biết cả?"
Bàn tay để bên hông siết chặt, Đường Nhật Khanh kìm nén tâm tình, cô tỉnh táo lại: "Bác ơi, sao bác không nói trước một tiếng?"
Ông Bùi khoát tay áo, cười: "Không cần phiền như vậy, bác tới bàn với mẹ con về chuyện kết hôn của hai đứa. Đợi mấy ngày nữa chúng ta cùng nhau ngồi nói chính thức về chuyện này."
Nghe vậy, sắc mặt của Đường Nhật Khanh càng thêm tái nhợt, cô nhìn về phía mẹ Đường một bên, mở miệng hỏi: "Hai người đã quyết định rồi?"
Cho dù không tự tin lắm, nhưng mẹ Đường vẫn gật đầu một cái, nhìn về phía ông Bùi rồi cười: "Giờ có con rồi, chuyện kết hôn cũng không kéo dài được, không bằng xác định sớm một chút."
"Đúng đó! Bà nói không sai." Ông Bùi cười cười, nói tiếp: "Con à, bác thấy con gầy lắm, chờ bác về bảo quản gia mang đồ bổ sang, con phải bồi bổ nhé."
Dù trong lòng loạn như cào cào, nhưng Đường Nhật Khanh vẫn miễn cưỡng mỉm cười, cô gật đầu với ông, cứ tạm đồng ý trước: "Cảm ơn bác."
Chuyện đến nước này rồi, mẹ và ông Bùi đã bàn xong, đương nhiên cô không thể nói những chuyện khác với ông Bùi được.
Ông cười cười: "Tốt lắm, chuyện nên nói đã nói cả rồi, tôi cũng không phiền nữa."
Vệ sĩ bên cạnh tiến lên, đỡ ông Bùi dậy.
Sau khi nói lời từ biệt, Đường Nhật Khanh theo mẹ Đường tiễn ông ra cửa lớn.
Nhìn xe đi xa, lửa giận trong lòng Đường Nhật Khanh không thể kìm giữ được.
Cô quay đầu nhìn về phía mẹ Đường, gằn từng chữ: "Mẹ, không phải con đã nói với mẹ rồi sao, mẹ đừng nhúng tay vào chuyện kết hôn! Sao mẹ lại thay con đồng ý chuyện này?"
"Vì mẹ là mẹ của con." Mẹ Đường cau mày, nghiêm túc nói: "Nếu không con muốn sao, chẳng bao lâu nữa lộ bụng ra, đến khi đó thì làm sao bây giờ?"
Trong lòng cô trào dâng cảm giác bất lực, Đường Nhật Khanh cắn môi không nói lên nửa lời.
Cô biết mẹ mình làm vậy cũng là vì cô, nhưng cô không rõ, bởi vì cô và Bùi Danh Chính vẫn còn chưa giải quyết được vấn đề.
Những vấn đề đó giống như quả bom hẹn giờ, cho dù lúc này họ bình an vô sự, thì có thể một giây sau sẽ đột ngột nổ tung.
Đột nhiên, mẹ Đường lạnh giọng nói: "Dù con có muốn hay không, nói chung hôn sự này mẹ đã đồng ý thay con rồi, con không có sự lựa chọn nào khác."