CHƯƠNG 437: KÉO DÀI THỜI GIAN CÀNG LÂU CÀNG TỐT
Ở phía đầu dây bên kia, Triệu Đình Phong uể oải ngáp dài một tiếng, nghe giọng nói của hết sức nghiêm túc, lập tức nghiêm chỉnh trở lại: "Ai? Đường Chính Đông hả?"
Bùi Danh Chính nhíu mày thật chặt, anh ngẩng đầu nhìn về phía phòng bệnh, trong lòng thấp thỏm bất an: "Ừ, hình như Đường Nhật Khanh đã biết được chuyện gì đó."
Anh rất hiểu tích cách của Đường Nhật Khanh, nếu như để cho cô ấy biết cái chết bất ngờ của ông ta hồi sáu năm trước có liên quan đến anh, hơn nữa anh còn cố tình giấu giếm cô ấy, e là Đường Nhật Khanh sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh.
Nhưng cái cách nói chuyện của cô ấy ban nãy, dường như đã chắc chắn anh là hung thủ giết hại Đường Chính Đông, rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Giọng nói của Triệu Đình Phong vang lên từ phía đầu dây bên kia: "Chuyện của sáu năm trước à...Tôi nhớ mình đã xử lý gọn ghẽ lắm rồi đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Danh Chính, không phải cậu để lộ sơ hở đấy chứ?"
Bùi Danh Chính hít một hơi sâu, giọng nói nặng nề: "Cử người của cậu đi điều tra xem sao, giờ cậu đến bệnh viện trung tâm một chuyến đi, tôi có việc muốn nhờ."
"Tôi cử mấy anh em đến nhé? Vừa mới ngủ bù một giấc, tối hôm qua thức đêm..."
"Lát nữa Giang Vãn Vãn sẽ đến đây, nếu cậu không muốn tới thì thôi vậy."
Bùi Danh Chính để lại một câu nói rồi thẳng tay cúp máy.
Khi nãy Đường Nhật Khanh gọi liền mấy cuộc điện thoại, có lẽ là gọi cho Giang Vãn Vãn, nếu như cô ấy quyết định bỏ đi thì mười phần chắc tám sẽ nhờ vả bạn bè, nếu anh đoán không nhầm thì lát nữa Giang Vãn Vãn sẽ vào bệnh viện.
Đã đến nước này rồi, anh không thể trơ mắt mà nhìn cô ấy dẫn Trạch đi, cứng rắn ngăn cản cô ấy thì cũng không được, anh chỉ đành gọi Triệu Đình Phong đến đây một chuyện, giúp anh kéo dâì thời gian, cho anh có cơ hội giải thích rõ ràng với cô ấy.
"Trạch, con cảm thấy sao rồi?"
Cách nhau một cánh cửa phòng bệnh, Bùi Danh Chính nghe thấy giọng nói của Đường Nhật Khanh, anh chợt giật mình, bước lại gần muốn đẩy cửa ra để đi vào, nhưng cửa phòng bị khóa từ bên trong, anh không thể mở ra được.
Bùi Danh Chính nhíu mày, lặng lẽ đi qua một bên chờ đợi.
Từ trước đến nay, anh chưa từng lo lắng sốt ruột sốt gan vì bất cứ ai, hôm nay có Đường Nhật Khanh, có Trạch, anh mới hiểu ý nghĩa thật sự của gia đình.
Không tới hai mươi phút sau, Bùi Danh Chính đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn Triệu Đình Phong sải chân đi về phía mình, tóc tai anh ta rối lù xù, giống như chẳng chải chuốt gì mà đã vội vàng chạy đến đây ngay vậy.
Triệu Đình Phong nhìn quanh quất xung quanh, rồi lại nhìn cánh cửa phòng bệnh khép chặt, cười hả hê trên nỗi đau của người khác: "Cậu bị nhốt ở ngoài phòng đó hả? Danh Chính, cậu..."
Không đợi Triệu Đình Phong mỉa mai hết câu, Bùi Danh Chính đã lườm anh ta với ánh mắt lạnh lẽo, khiến tiếng nói của anh ta khựng lại, lập tức im miện ngay.
Triệu Đình Phong lại nhìn khắp bốn phía, đột nhiên cất tiếng hỏi: "Cô ấy đâu?"
Bùi Danh Chính lạnh nhạt hỏi lại: "Cô ấy là ai?"
"Cậu nói cô ấy đến mà..."
Triệu Đình Phong vừa mới dứt lời, Bùi Danh Chính còn chưa kịp trả lời cậu ta thì đã có bước chân dồn dập vang lên từ phía bên kia hành lang, Giang Vãn Vãn vội vàng đi về phía phòng bệnh, nhìn thấy Bùi Danh Chính và Triệu Đình Phong, cô không khỏi sững sờ.
Triệu Đình Phong nhướng mày, sải bước chặn trước cửa phòng bệnh: "Cô ngốc, em đến đây làm gì thế?"
"Ai là cô ngốc hả? Triệu Đình Phong, anh để ý lời năng tiếng nói của mình một chút coi." Giang Vãn Vãn lạnh mặt, cất tiếng phản bác lại.
Triệu Đình Phong còn muốn nhây thêm vài câu, Bùi Danh Chính đang đứng cạnh bọn bọ, thấy thế bèn xen miệng vào: "Cậu tránh ra, để cô ấy vào phòng."
"Ê Danh Chính, cậu..." Triệu Đình Phong mới nói được nửa câu, thấy gương mặt Bùi Danh Chính là lạ, cũng không tiếp tục dông dài nữa dịch người sang một bên, nhường đường cho cô ấy.
Giang Vãn Vãn trừng mắt nhìn anh, lúc định giơ tay gõ cửa thì đột nhiên cửa phòng mở bật ra, Đường Nhật Khanh đứng ngay ngưỡng cửa.
"Vãn Vãn, cậu vào đi."
"Rầm!"
Tiếng cửa nặng nề vang lên, ngăn cách mọi âm thanh từ bên ngoài.
Triệu Đình Phong nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Bùi Danh Chính, đè giọng xuống nói: "Danh Chính, cậu kêu tôi đến đây chắc không phải chuyện đơn giản gì rồi, nói đi, muốn tôi làm gì?"
Bùi Danh Chính sải bước lại gần anh ta, đè thấp giọng xuống: "Chắc hẳn Đường Nhật Khanh đã biết được chuyện gì đó rồi, hiện giờ cô ấy tính rời khỏi Hải thành, tôi muốn kiếm cơ hội giải thích cho cô ấy nghe, đợi lát nữa cậu tìm cách quấn chân Giang Vãn Vãn, mọi chuyện còn lại cứ để tôi xử lý."
Triệu Đình Phong nghe thấy vậy, sắc mặt trở nên nghiêm túc ngay, anh ta gật đầu, nghiêm túc nói: "Được thôi, cứ giao cho tôi."
Mười mấy phút sáu, cánh cửa phòng bệnh được mở ra, Giang Vãn Vãn đi ra ngoài trước, Đường Nhật Khanh ôm Hạo Trạch nối gót theo sau.
"Nhật Khanh, tớ đưa chìa khóa xe cho cậu trước nhé, xe đậu trước cửa đó, tớ đi làm thủ tục xuất viện đây, cậu dẫn bé Trạch ra xe chờ tớ đi."
Giang Vãn Vãn dặn dò xong rồi mới ngẩng đầu nhìn quanh phía ngoài phòng bệnh, vắng lặng không có một bóng người, Bùi Danh Chính và Triệu Đình Phong đã đi từ lâu.
Cô ấy mím môi, quay đầu nhìn Đường Nhật Khanh rồi nói: "Tớ nói rồi mà, chắc chắn là bọn họ đã đi rồi."
Đường Nhật Khanh ngẩng đầu, nhìn khung cảnh vắng vẻ trước mắt rồi nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đi thôi, cậu đi làm thủ tục xuất viện đi, tớ xuống dưới xe trước."
Giang Vãn Vãn gật đầu đồng ý: "Ừm."
Hai người chia tay nhau trước cửa thang máy, không ai chú ý đến có hai bóng dáng quen thuộc, đứng ở khúc ngoặt cách đó không xa.
Bùi Danh Chính hất cằm, ra hiệu cho Triệu Đình Phong: "Giao Giang Vãn Vãn lại cho cậu đấy, kéo dài thời gian càng lâu càng tốt."
"Cứ để đó tôi lo cho."
Triệu Đình Phong nhíu mày, nụ cười ánh lên trong đôi mắt, anh ta sải bước đi theo sau Giang Vãn Vãn.
Bùi Danh Chính vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nhìn bọn họ đi xa dần mới đi ra đợi thang máy.
Lần này, cho dù có thế nào đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không để cho Đường Nhật Khanh bỏ mình mà đi, lý do lý trấu gì cũng không được!
Giang Vãn Vãn đứng trước cửa sổ phòng xử lý thủ tục xuất viện, xếp hàng một hồi lâu, khó khăn lắm mới đến lượt cô, đột nhiên có một bóng dáng cao ráo chen hàng , đẩy cô xuống dưới.
Giang Vãn Vãn sửng sốt, cô bình tĩnh nhìn lại, lúc trông rõ gương mặt của người đàn ông ấy, sắc mặt sa sầm xuống: "Triệu Đình Phong, anh bị điên à?"
Cô tức giận đẩy anh ra sau, đưa hóa đơn cho nhân viên: "Xin chào, tôi muốn làm thủ tục xuất viện."
Triệu Đình phong đứng bên cạnh cô, cũng không tỏ ý tức giận mà chỉ cười híp mắt, nhìn cô chăm chú, rồi mở lời: "Lát nữa em đi ăn cơm với tôi không? Tôi biết có một quán ăn Singapore mới mở, ngon kinh khủng, muốn đi không?"
Gương mặt Giang Vãn Vãn vẫn bình tĩnh như không, tựa như cô không hề nghe thấy bất cứ thứ gì cả, không trả lời cũng không lên tiếng.
Triệu Đình Phong thấy mình bị cô phớt lờ hẳn bèn liếc nhìn nhân viên đang làm thủ tục, nhếch môi cười tủm tỉm: "Người đẹp, cô cảm thấy tôi với bạn gái tôi có đẹp đôi không ha?"
Nhân viên nghe thấy thế bèn đưa mắt nhìn bọn họ, nụ cười trên gương mặt cô ta có vẻ ám muội vô cùng.
Giang Vãn Vãn sa sầm mặt, vội vã đính chính: "Ai là bạn gái của anh, đừng nói bậy bạ nữa! Đi ra chỗ khác đi."
Cô vươn tay ra, muốn đẩy Triệu Đình Phong sang một bên, nhưng Triệu Đình Phong lại thuận thế nắm lấy tay cô thật chặt, còn nói năng như thể ấm ức lắm: "Vãn Vãn, em đừng giận nữa, tôi biết sai rồi, sau này tôi sẽ không lạnh nhạt em nữa đâu."
Giang Vãn Vãn nghe mà da gà da vịt nổi đầy trên người, cô vội vàng rút tay mình ra khỏi tay anh ta, chỉ cảm thấy gò má mình nóng bừng rong vô thức.
Nhân viên nhanh chóng xử lý xong thủ tục xuất viện rồi đẩy hóa đơn đến trước mặt Giang Vãn Vãn, mỉm cười nói: "Hai người đẹp đôi lắm."
Vừa đi được mấy bước, Triệu Đình Phong đã đuổi theo bước chân cô: "Em đi nhanh thế làm chi? Chờ tôi với chứ."
Bước chân Giang Vãn Vãn khựng lại, tức giận nhìn thẳng vào mặt anh: "Triệu Đình Phong, anh đừng nói bậy nói bạ nữa được không?"