CHƯƠNG 379: THẰNG BÉ ĐÓ
Lúc này mẹ gọi tới, đơn giản là nhờ cô giúp đỡ thôi.
Trước khi nhà họ Đường phá sản, trong tay bà nắm giữ bất động sản không lên tiếng cũng được, bây giờ lại muốn kéo cô cùng đi lừa Phùng Chấn Bang, cô thật sự không làm được.
Cất điện thoại đi, Đường Nhật Khanh nhìn Tiểu Hạo Trạch đang chơi đến vui sướng ở bên kia, đáy lòng hiện ra một cảm giác đắng chát.
Mấy năm nay cô và Tiểu Hạo Trạch sống ở Tương Nam rất tốt, không buồn không lo, cô làm công việc phiên dịch không cần thời gian cố định, thỉnh thoảng nhận mấy việc riêng, thu nhập hàng tháng không thấp, đủ để cô và Tiểu Hạo Trạch chi tiêu hàng ngày, quan trọng hơn đó là nơi đó chẳng có vướng mắc ân oán phức tạp nào, hai mẹ con có thể dễ dàng sinh sống.
Nhưng Hải Thành thì khác, nơi này có quá nhiều kỉ niệm và quá khứ của cô, dù cô không nghĩ tới, cũng sẽ bị người ta ép buộc dính dáng vào các kiểu thị phi, không thể tự kiềm chế.
Sau khi lấy lại tinh thần, Đường Nhật Khanh bước lên trước, bế Tiểu Hạo Trạch lên, nhìn Giang Vãn Vãn: “Vãn Vãn, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta đi ăn cơm đi."
"Được, hôm nay tớ dẫn hai mẹ con đến một cửa hàng thịt nướng kiểu Nhật cực kì ngon, Tiểu Hạo Trạch chắc chắn sẽ thích!"
Ba người cùng đi, tiếng nói cười không dứt.
Một ngày từ sáng sớm đến tối đều được Giang Vãn Vãn sắp xếp hết, buổi chiều họ lại đi chơi nhảy bạt nhún, sau khi ăn tối với nhau xong, thằng bé mệt mỏi rồi ngủ luôn ở trong phòng ăn.
Ôm Tiểu Hạo Trạch vào trong lòng, rốt cuộc thì Đường Nhật Khanh cũng rảnh rỗi chuyện trò đôi câu với Giang Vãn Vãn: “Vãn Vãn, tớ nói nhé, cậu đừng quan tâm mỗi tớ và Tiểu Trạch, tớ vẫn chờ để uống rượu mừng của cậu đấy, mấy đối tượng xem mặt mà lần trước cậu nói với tớ, đã vừa ý ai chưa?"
Vừa nghe đến hai chữ "xem mặt", Giang Vãn Vãn bĩu môi, rót một ly rượu sake Nhật Bản uống vào bụng: “Đều là mấy người quái dị, có người điều kiện cũng không tệ, nhưng đầu óc ngu si, có người dáng dấp cũng ổn nhưng quá ẻo lả."
Nghe cô nói vậy, Đường Nhật Khanh không thể không cười: “Tớ nói này, mọi mặt của cậu cũng không kém, sao cần phải xem mặt?"
"Cậu tưởng tớ muốn sao, cậu nói xem tớ chỉ trải qua mấy mối tình vườn trường, ngay cả hôn cũng chưa..."
Giang Vãn Vãn dừng lại, đột nhiên nghĩ đến gì đó, gò má lập tức đỏ lên.
Nghiêm túc mà nói, cô không còn nụ hôn đầu nữa rồi, lần đó cô bị rơi xuống nước, Triệu Đình Phong đã hô hấp nhân tạo cho cô...
Nhận ra sắc mặt của Giang Vãn Vãn không đúng, Đường Nhật Khanh vội vàng cười hỏi: “Hôn môi gì? Chẳng lẽ cậu..."
Còn chưa nói xong, điện thoại đặt trên bàn bắt đầu rung lên.
Vẫn là mẹ Đường gọi tới, Đường Nhật Khanh do dự một chút, cầm lên nghe: “A lô?"
Một giọng nói xa lạ truyền tới từ đầu bên kia: “Có phải là cô Đường không?"
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu: “Sao vậy?"
Giọng nói của người ở đầu bên kia mang theo sự lo âu và vội vàng: “Tôi là người giúp việc nhà họ Phùng, vẫn luôn phục vụ bà, xế chiều hôm nay bà nói có việc rồi ra ngoài, điện thoại cũng không cầm theo, bây giờ cũng gần chín giờ rồi, bà vẫn chưa về..."
Đường Nhật Khanh nhíu mày: “Thím nói mẹ tôi không thấy đâu?"
Giọng nói của người giúp việc hơi run rẩy: “Vâng... Thật sự tôi không có cách nào khác, cũng không dám gọi cho ông, thấy lúc sáng cô tới tìm bà, nên gọi cho cô..."
Đường Nhật Khanh lập tức khẩn trương mấy phần, cô vội vàng hỏi: “Vậy là mẹ tôi không đi tới nhà bạn bè như bình thường hay sao?"
"Tôi cũng hỏi một lần rồi, không tới đó. Hơn nữa bình thường nếu bà về muộn, nhất định sẽ nói với chúng tôi một tiếng..."
Nghe vậy, Đường Nhật Khanh nghĩ tới cảnh tượng ban sáng gặp mẹ, trong lòng hiện lên cảm giác bất an.
"Để tôi đi tìm, nếu bà ấy về, lập tức gọi lại cho tôi."
Sau khi dặn xong, Đường Nhật Khanh cúp máy, đặt Tiểu Hạo Trạch vào trong lòng ngực Giang Vãn Vãn, nói khẽ: “Mẹ tớ đột nhiên không thấy đâu nữa, tớ phải đi tìm bà xem sao, cậu có thể chăm sóc Tiểu Trạch giúp tớ không?"
"Được." Nhìn sắc mặt nghiêm túc của Đường Nhật Khanh, Giang Vãn Vãn gật đầu liên tục: “Cậu đi đi, tớ có thể ở cùng Tiểu Trạch mà, ngày mai tớ cũng không đi làm, cậu đưa thẻ phòng cho tớ, tớ đưa thằng bé về khách sạn, cậu cứ đi trước đi."
Nghe cô nói vậy, Đường Nhật Khanh thở phào nhẹ nhõm, đặt thẻ phòng lên trên bàn: “Vậy Tiểu Trạch nhờ cậu nhé."
Nói xong, cô cũng không để ý nhiều, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ăn.
Sáng sớm hôm nay cô và mẹ vừa có tranh chấp, buổi chiều bà đã rời khỏi nhà, đến giờ chưa về, lỡ như xảy ra chuyện gì, hậu quả không thể tưởng tượng nổi...
Tuy cô không đồng ý với cách làm của mẹ, nhưng nói thế nào đi nữa, bà cũng là người thân ruột thịt của cô! Nếu thật sự vì cô mà mẹ xảy ra chuyện, cô chắc chắn không thể tha thứ cho mình!
Thấy bóng dáng của Đường Nhật Khanh biến mất khỏi cửa, Giang Vãn Vãn thở dài, cô cúi đầu nhìn Tiểu Hạo Trạch ngủ cũng không yên ổn, trong lòng nhất thời hơi đau lòng.
Giang Vãn Vãn ôm lấy thằng bé, đưa thằng bé ra khỏi phòng ăn. Trên đường về khách sạn, mới đi được nửa đường, Tiểu Hạo Trạch đột nhiên mơ màng mở mắt ra.
"Dì Vãn Vãn... Mẹ đâu rồi?" Cầm tay Giang Vãn Vãn, giọng nói của Tiểu Hạo Trạch vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại.
Giang Vãn Vãn khẽ dụ dỗ nói: “Mẹ cháu có việc, chúng ta về khách sạn trước, lát nữa mẹ cháu về sau, đừng lo mà."
Tiểu Hạo Trạch gật đầu, tựa vào trong lòng Giang Vãn Vãn, rồi lại mơ màng ngủ đi.
Về tới khách sạn, Giang Vãn Vãn vốn tưởng rằng không lâu sau Đường Nhật Khanh sẽ trở lại, không ngờ chờ đến lúc cô mở mắt ra, đã là sáng hôm sau rồi.
"Vãn Vãn, nhờ cậu chăm sóc Tiểu Trạch giúp tớ, bây giờ tớ tạm thời chưa về được."
Thấy tin nhắn mà Đường Nhật Khanh gửi tới, Giang Vãn Vãn duỗi người, mơ màng trả lời, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Đánh răng được một nửa, điện thoại đột nhiên rung lên, cô cũng không nhìn, cho rằng Đường Nhật Khanh gọi tới, cầm lên đặt bên tai: “A lô? Nhật Khanh, bên cậu thế nào rồi?"
Người bên kia rõ ràng im lặng mấy giây, sau đó một tiếng cười khẽ vang lên, giọng nói biếng nhác của người đàn ông vang lên từ đầu bên kia: “Quả nhiên, tôi đoán không lầm."
Nghe được giọng nói này, cả người Giang Vãn Vãn cứng đờ, lập tức tỉnh táo mấy phần, cô cầm điện thoại ra xem, lại là một số điện thoại lạ, khu vực hiển thị là Hải Thành.
"Anh... Anh là ai?"
Giọng nói của Triệu Đình Phong truyền tới từ đầu bên kia: “Em nói xem tôi là ai? Bạn nhỏ ngốc?"
Giang Vãn Vãn hoàn toàn tỉnh hồn, hoảng sợ nhảy dựng lên: “Anh! Sao anh lại... có số điện thoại của tôi!"
"Đối với tôi mà nói, muốn hỏi thăm một số điện thoại chẳng phải rất dễ hay sao?" Triệu Đình Phong khẽ cười nói: “Cô đừng hoảng hốt, hôm nay tôi tìm cô là có việc đứng đắn đây."
"Việc đứng đắn gì?"
"Hình như hôm qua cô còn chưa trả tiền đã chạy mất, Giang Vãn Vãn, cô ngông cuồng quá!"
Vừa nghe anh ta nhắc đến, Giang Vãn Vãn mới bỗng nhiên kịp phản ứng, sáng hôm qua cô ôm Tiểu Hạo Trạch chạy mất, quên trả tiền bánh ngọt và cà phê!
Cô hơi chột dạ nói: “Vậy... Hết bao nhiêu? Tôi chuyển trả anh..."
Triệu Đình Phong bật cười: “Tôi muốn tiền mặt, em tới đưa cho tôi đi, lại thêm xin lỗi tôi nữa, chuyện này coi như xong."
Giang Vãn Vãn nghe vậy, cơn tức xông lên não, không màng gì cả đã nói: “Tiền mặt? Còn phải nói xin lỗi? Triệu Đình Phong đầu anh bị bệnh rồi à..."
"Em biết bây giờ tôi đang ở đâu không?" Người đàn ông ngắt lời cô: “Bây giờ tôi đang ở tòa nhà Bùi Thị đây, nếu em không tới, tôi gặp Bùi Danh Chính rồi nói gì cũng không biết, dù sao hôm qua tôi thấy thằng bé kia..."
Nghe thế, lông tơ trên người Giang Vãn Vãn lập tức dựng lên!
Chẳng lẽ, Triệu Đình Phong đã nhìn ra!