CHƯƠNG 448: TẬP ĐOÀN NHÀ HỌ BÙI THẬT SỰ ĐÃ XẢY RA CHUYỆN
Trong thời gian một buổi chiều, Bùi Danh Chính lục tục câu được vài con cá, anh tự mình xử lý, trực tiếp xiên lên nướng trên lửa, trong chốc lát, mùi thơm liền bay ra.
Sắc trời chậm rãi tối xuống, Đường Nhật Khanh ngồi bên cạnh đống lửa, nhìn ánh lửa lập lòa, cực kỳ bình tĩnh.
Trải qua một buổi chiều rời ra cuộc sống huyên náo ấm ĩ, ở đây cô lại cảm nhận được linh hồn của cuộc sống mà trước đây cô chưa từng cảm nhận được, thế giới quá lớn, mà con người thì quá nhỏ bé, dần dầu, những phiền não, khổ đau cũng trở nên không có ý nghĩa nữa.
Cô quay đầu, nhìn người đàn ông đang tập trung nướng cá, trong lòng âm ấm, mở miệng nói: "Cảm ơn anh."
Bùi Danh Chính nghe vậy, nhéo nhéo môi, biết rõ còn cố hỏi hỏi: "Cảm ơn cái gì?"
Đường Nhật Khanh khẽ nói: "Cảm ơn anh đã đưa em đến đây, em biết là anh vì để em giải tỏa."
Bùi Danh Chính nghe vậy, trầm mặc một lát, "Trước kia lúc mẹ anh qua đời, anh cũng từng đau khổ, tuyệt vọng như vậy, anh hận Dương Thu Dung, hận Bùi Duy, cũng hận ông cụ, chỉ là những cảm xúc đó không giải quyết được vấn đề gì, còn làm cho con người ta mất đi tâm trí, mất đi cái vốn có của mình."
Nói xong, anh quay đầu, nghiêm túc nhìn về Đường Nhật Khanh đứng bên cạnh: "Sau đó anh gặp em, cũng là em lần nữa mang đến niềm vui cho anh."
Đối mặt với sự tỏ tình đột ngột của người đàn ông này, hai gò má Đường Nhật Khanh giống như bị bỏng, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Bùi Danh Chính cười cười, đưa cá đã nướng xong cho cô: "Mặc dù em hận anh sáu năm, nhưng mà bây giờ nhìn lại cũng không phải là chuyện gì xấu."
"Vì sao?"
Ánh mắt Bùi Danh Chính chớp chớp, nghiêm túc nói: "Bởi vì như vậy anh sẽ có lý do giữ em cả đời bên cạnh."
Đường Nhật Khanh ngây người, nhưng lại nhịn không được cười lên.
Ăn cơm tối xong, Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính ngồi trong lều trên ghềnh đá, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Đường Nhật Khanh nhìn khắp trời đầy sao, nhịn không được mở miệng nói: "Ở đây thật sự rất đẹp."
Bùi Danh Chính khẽ nói: "Vậy lần sau anh đưa em với Tiểu Trạch, một nhà ba người chúng ta cùng đi."
Đường Nhật Khanh nghe vậy, vừa giận vừa buồn cười hỏi lại: "Ai một nhà ba người với anh?"
Nghe được người phụ nữ nói vậy, Bùi Danh Chính nhếch môi cười, vươn tay trực tiếp kéo cô vào lồng ngực, lật người đè cô xuống dưới.
Anh chiếm lấy vị trí chủ đạo, giữ hai cánh tay Đường Nhật Khanh, cười hỏi: "Không phải sao?"
Đường Nhật Khanh thử đứng lên, nhưng mà thân thể bị đè nặng, mặc cho cô dùng sức thế nào cũng không phải là đối thủ của Bùi Danh Chính, rất nhanh, mặt của cô gấp đến độ đỏ lên: "Bùi Danh Chính, anh buông ra..."
Bùi Danh Chính nhíu mày, cố ý giở trò mở miệng nói: "Gọi ông xã."
"Anh!"
Đường Nhật Khanh vừa nóng vừa giận, vốn đã không có thủ đoạn, hôm nay đối mặt với trò chơi xấu của anh, càng xấu hổ đến đỏ mặt.
"Gọi hay không?" Nhìn cô nửa ngày không có phản ứng, Bùi Danh Chính cố ý đến gần cô, môi nhẹ nhàng cọ xát gương mặt của cô.
Đối mặt với sự trêu chọc cố ý của người đàn ông như vậy, Đường Nhật Khanh vừa nóng giận, lại vừa không có cách nào.
"Buông em ra! Bùi Danh Chính..."
"Em gọi đi anh sẽ buông ra." Bùi Danh Chính nói xong, tiến thêm một bước hôn lên khóe môi của cô.
Cả khuôn mặt Đường Nhật Khanh đỏ lừng lên, cả người cũng nóng lên, cô rất rõ ràng, nếu như cô không nghe theo anh, chỉ sợ anh còn có hành động tiếp theo, cũng có thể là cô gọi rồi, nhưng Bùi Danh Chính cũng sẽ không bỏ qua cho cô...
Cô vừa sốt ruột vừa tức giận mở miệng nói: "Bùi Danh Chính, em không nên đến đây với anh! Tên khốn nhà anh!"
Bùi Danh Chính giận quá hóa cười: "Anh chính là tên khốn."
Anh vừa dứt lời, trực tiếp nâng cằm người phụ nữ hôn lên môi, chặn lại thiên ngôn vạn ngữ của cô.
Nụ của anh thâm tình lại kéo dài, không hoảng không bội, rồi lại không quên từng chút từng chút công thành chiếm đất, cho đến khi ý thức của Đường Nhật Khanh hoàn toàn mê loạn, không thể từ chối được.
Quả nhiên, cô đoán không sai, mặc kệ là cô có gọi hay không, Bùi Danh Chính đều không bỏ qua cho cô.
Thế nhưng lần này, cô cũng không muốn đẩy anh ra, ngược lại, cô còn muốn nhiều hơn.
Giọng nói của Bùi Danh Chính vang lên bên tai, giọng nói khàn khàn của anh vang lên: "Đường Nhật Khanh, gọi ông xã..."
Đường Nhật Khanh nghe vậy, cơ thể căng thẳng, cố ý muốn làm trái lại: "Không gọi..."
Bùi Danh Chính khẽ cười, bàn tay to lớn đặt lên eo cô, khẽ nói: "Sớm muốn gì em cũng sẽ gọi."
...
Thời gian ở nhà gỗ bên hồ vừa yên tĩnh vừa tốt đẹp, thời gian ba ngày, chớp mắt đã trôi qua.
Lúc đầu Đường Nhật Khanh cảm giác ngày hôm mình sẽ không thể chờ được trở về tìm Tiểu Trạch, nhưng mà thật sự đến ngày hôm sau, cô lại không nỡ rời đi.
Hơn nữa người đàn ông tràn ngập toan tính đó, luông dùng đủ tất cả các loại lý do để từ chối, thấm thoát, đã ở đây ba ngày.
Cuối cùng, nhìn tủ lương thực đã trống khống, Bùi Danh Chính bất đắc dĩ cười cười, quay đầu nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh: "Xem ra hôm nay chúng ta chỉ có thể trở về thôi."
Trên người Đường Nhật Khanh phủ áo sơm mi to của đàn ông, lộ ra đôi chân thon dài, trơn bóng chói mắt nõn nà.
Trong lòng Bùi Danh Chính căng thẳng, đi lên ôm cô vào trong ngực, cúi đầu sát bên tai cô nói: "Lần sau anh nhất định sẽ chuẩn bị đầy đủ lương thực dự trữ, đã đến rồi thì không cho em đi nữa."
Gò má Đường Nhật Khanh như bị bỏng, đẩy anh ra, giả vờ tức giận: "Lần sau em cũng sẽ không đến với anh nữa."
Lần này bọn họ vội vàng đến, ngay cả dây sạc cũng không mang theo, sau khi điện thoại hết pin, hai ngày sau đó rơi vào trạng thái tắt máy, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài.
Đường Nhật Khanh nhìn qua đồng hồ, đẩy Bùi Danh Chính ra: "Thu dọn đồ bên ngoài một chút, chúng ta thật sự cần phải đi."
Bùi Danh Chính lưu lưu không rời liên tiếp hôn lên mặt cô, nhẹ giọng cười nói: "Được, nghe lời em, bà chủ Bùi."
Đường Nhật Khanh sững sờ nhìn người đàn ông xoay người đi ra ngoài, gò má vì cái đó mà xuất hiện ửng đỏ mơ hồ.
Hít sâu một hơi, cô vỗ vỗ gương mặt mình, vội vàng xoay người đi thay quần áo, thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.
Một tiếng sau, bọn họ từ nhà gỗ bên hồ chạy về biệt thự, vào cửa chính, vừa xuống xe, thím Trương đã vội vã đi từ trong nhà ra.
"Cậu chủ, xem như cậu đã về rồi!"
Sắc mặt Bùi Danh Chính nghiêm túc: "Làm sao thế?"
"Công ty đã xảy ra chuyện, hai ngày nay trợ lý Tề mỗi ngày đều đến tìm cậu, nói là có việc gấp."
Bùi Danh Chính nghe vậy, nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: "Tôi biết rồi."
Sau khi vào biệt thự, Bùi Danh Chính đi thẳng lên phòng làm việc ở lầu hai, Đường Nhật Khanh nhìn tình hình có vẻ không ổn, lại không dám tùy tiện đi vào, nhưng tâm hồn cũng đã đi theo lên.
"Nhật Khanh, cậu đã về rồi!"
Đột nhiên bên cạnh truyền đến giọng nói của Giang Vãn Vãn, Đường Nhật Khanh quay đầu, nhìn thấy cô ta, vội vàng đi lên chào đón hỏi: "Tiểu Trạch đâu? Thằng bé có khỏe không?"
"Tiểu Trạch đang ngủ trưa, mình vừa dỗ nó đi ngủ." Giang Vãn Vãn nói xong, lôi Đường Nhật Khanh ra một bên, nhỏ giọng hỏi: "Mấy ngày nay cậu đi đâu vậy? Cũng không có ở bệnh viện."
Đường Nhật Khanh dơ dự chớp mắt một cái, biết hai ba câu cũng không thể nói rõ ràng với cô ta, đành phải mở miệng nói: "Xử lý chuýt chuyện, sau này tớ sẽ nói với cậu, mấy hôm nay Tiểu Trạch không sao chứ?"
"Thằng bé khá ổn, ngoại trừ có đôi lúc ầm ĩ muốn gặp cậu, tớ dỗ dỗ một chút là ổn."
Đường Nhật Khanh hỏi tiếp: "Vậy tập đoàn nhà họ Bùi thì sao, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Nghe cô hỏi như vậy, sắc mặt Giang Vãn Vãn đột nhiên có mấy phần nghiêm túc, nhỏ giọng nói: "Cậu cũng đừng nói, tập đoàn nhà họ Bùi thật đúng là đã xảy ra chuyện!"