CHƯƠNG 422: CÓ THỂ GIỮ BÍ MẬT GIÚP CON KHÔNG?
Đường Nhật Khanh sững sốt, nhất thời không biết nên nói gì.
Năm năm này một mình cô nuôi cậu lớn, quá rõ suy nghĩ của trẻ con, ai cũng không muốn để người khác biết mình là con riêng chỉ có mẹ không có ba, ai cũng không muốn trở nên khác biệt so với các bạn.
Đường Nhật Khanh cũng sinh ra áy náy, nhưng vẫn cứng nhắc nặn ra nụ cười, ôm Tiểu Hạo Trạch vào lòng, khẽ nói: "Mẹ không giận, con nói cho mẹ biết, Gia Gia lúc nào tới?"
"Sáu giờ tối tới."
Đường Nhật Khanh đau lòng ôm chặt cậu: "Được, lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau chờ cô bé tới."
Gần trưa, thím Trương nấu xong canh tẩm bổ, Đường Nhật Khanh ăn chút đồ, cho canh bổ vào bình giữ nhiệt, định ra cửa.
Cô vừa tới cửa thay xong giày, Tiểu Hạo Trạch đã "lạch bạch" chạy tới: "Mẹ, mẹ muốn đi đâu?"
"Mẹ...mẹ phải đến bệnh viện thăm người bệnh, con ở nhà đợi mẹ, được không?"
Nghe cô nói vậy, ánh mắt Tiểu Hạo Trạch ảm đạm, có chút thất vọng chu môi: "Được rồi..."
Nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của cậu nhóc, Đường Nhật Khanh đột nhiên có chút không nhẫn tâm, vài ngày gần đây, cô luôn có chuyện ra ngoài, thời gian ở cùng cậu rất ít ỏi.
Đột nhiên nhớ tới gì đó, Đường Nhật Khanh vươn tay về phía Tiểu Hạo Trạch: "Đã lâu không gặp dì nhỏ Vãn Vãn rồi nhỉ? Đi, mẹ dẫn con đi!"
Tiểu Hạo Trạch nghe vậy, mắt sáng lên, vui vẻ giơ nắm tay: "Dạ!"
Nhìn thấy cậu vui vẻ lên, Đường Nhật Khanh cũng bất giác tâm trạng tốt lên nhiều.
Trên đường tới bệnh viện, Đường Nhật Khanh đã thông báo cho Giang Vãn Vãn, kêu cô ấy chờ ở cửa bệnh viện trước, như vậy, lúc cô đến thăm ông lão, Giang Vãn Vãn có thể dẫn Tiểu Hạo Trạch ra ngoài chơi.
Đợi phía cô xong rồi, lại kêu Giang Vãn Vãn đưa Tiểu Hạo Trạch tới, chào hỏi với ông lão xong thì họ sẽ về, như vậy Tiểu Trạch cũng sẽ không nhàm chán.
Sắp xếp xong tất cả, đến bệnh viện, Đường Nhật Khanh trực tiếp giao Tiểu Hạo Trạch cho Giang Vãn Vãn, sau đó một mình mang canh bổ đến phòng bệnh thăm ông lão.
Ông lão đã được chuyển tới phòng bệnh VIP, Đường Nhật Khanh gõ cửa, đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Dương Thu Dung đang ngồi bên giường gọt táo cho ông lão.
Nhìn thấy Đường Nhật Khanh, mắt ông lão sáng lên, cười hỏi: "Tiểu Đường, sao con lại tới?"
Thấy cảm xúc của ông lão đã ổn hơn rất nhiều, Đường Nhật Khanh cười cười, vội đi về phía trước, đặt bình giữ nhiệt lên tủ đầu giường kế bên: "Con đến thăm bác, đây là thím Trương đặc biệt ninh canh bổ cho bác, đợi lát nữa tranh thủ còn nóng uống."
Ông lão Bùi không nhịn được gật đầu khen ngợi, cười nói: "Vẫn là con hiểu chuyện!"
Đường Nhật Khanh cười, khẽ giải thích: "Thực ra Danh Chính cũng muốn đến thăm bác, nhưng hôm nay anh ấy bận xử lý chuyện công ty, thực sự là không thể thoát thân."
Ông lão Bùi nghe vậy, gật đầu, khẽ thở dài: "Nó trả giá vì nhà họ Bùi, bác cũng đều nhìn trong mắt."
Dương Thu Dung ngồi bên cạnh nghe thấy lời này, sắc mặt không nhịn được trầm xuống, tay bà ta khựng lại, vỏ táo bị gọt dài đột nhiên cắt đứt.
Ông lão quay đầu, nhìn Dương Thu Dung, đột nhiên mở miệng phân phó: "Thu Dung, tôi đột nhiên có chút muốn ăn bánh đậu xanh của Ngự Cảnh Phòng trên phố này, bà giúp tôi đi mua một chút."
Dương Thu Dung nghe vậy, sắc mặt thay đổi, mặc dù có chút không muốn, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì, đặt táo gọt một nửa sang bên cạnh, mở miệng đáp: "Được, tôi đi mua."
Nói xong, bà ta ngước mắt nhìn Đường Nhật Khanh, Đường Nhật Khanh vừa khéo nâng mắt, đối diện với ánh mắt bà ta, cười cười với bà ta.
Dương Thu Dung cũng nặn ra nụ cười, không nói nhiều nữa, cầm túi xách bên cạnh, đi ra ngoài.
Trong lòng Đường Nhật Khanh hiểu rõ, ông lão muốn ăn bánh đậu xanh là giả, vì tách đi Dương Thu Dung mới là thật.
Dương Thu Dung vừa đi, ông lão đã thở dài: "Chuyện này, cũng có bác sai, lúc đầu bác không nên cho Chương Tú Tú vào cửa."
Đường Nhật Khanh khẽ khuyên: "Bác trai, bác cũng đừng quá tự trách, chuyện này ai cũng không nghĩ tới, bác nói có phải không."
Nghe thấy cô nói vậy, ông lão gật đầu: "Đúng vậy, không nghĩ tới con tuổi nhỏ, rất nhiều chuyện lại nhìn thấu."
Đường Nhật Khanh cười, giơ tay cầm bình giữ nhiệt bên cạnh, vừa mở nắp vừa nói: "Bác trai, canh này tranh thủ uống lúc nóng, con mở cho bác."
Ông lão Bùi cười cười: "Được."
Nhận bình giữ nhiệt, thử một ngụm, ông lão không ngừng gật đầu: "Quả nhiên là thím Trương nấu, vẫn là vị đó!"
Thấy ông vui vẻ, tâm trạng Đường Nhật Khanh cũng tốt hơn rất nhiều, đợi ông uống xong, cô đột nhiên nhớ tới gì đó, khẽ hói: "Đúng rồi, bác trai, hai ngày nay bác có uống thuốc bắc trị ho không?"
Ông lão khựng lại, lắc đầu: "Từ tối qua tới bệnh viện, cho đến bây giờ, đều không uống."
Đường Nhật Khanh thử dò hỏi: "Vậy...bệnh ho của bác có tăng nặng không?"
Vì trong ấn tượng của cô, ông luôn ho không ngừng, nhưng hôm nay từ lúc cô vào phòng bệnh tới bây giờ, đều chưa nghe thấy một tiếng ho của ông lão, nói vậy...
Nghĩ tới lần trước cô ở nhà lớn, nhìn thấy cảnh Dương Thu Dung tự mình nấu thuốc cho ông lão, cứ cảm thấy buồn bực trong lòng, không thể xóa đi.
Sao ông lão mấy ngày không uống thuốc, ngược lại ho lại giảm đi?
"Haiz!" Ông lão Bùi than thở: "Con không nói bác cũng thật sự không phát hiện, hôm nay bác hình như thật sự không ho mấy."
Đường Nhật Khanh cười, không nói ra nghi vấn trong lòng.
Ông lão lẩm bẩm: "Có lẽ là không mở cửa sổ, không bị gió thổi đi..."
Đường Nhật Khanh không nói chuyện, cô không thể nói chuyện mình còn chưa nắm chắc, bao gồm cả nghi ngờ của cô, tất cả còn đợi chứng thực.
Đợi ông lão uống xong canh bổ, lại nói chuyện một lát với Đường Nhật Khanh, không biết từ lúc nào, đề tài để chuyển tới người Tiểu Trạch.
"Cô bé Đường, bác luôn muốn hỏi con, Tiểu Trạch nó..."
Mặc dù trong lòng ông đã có đáp án gần như khẳng định, nhưng ông vẫn muốn nghe Đường Nhật Khanh tự mình thừa nhận.
Đường Nhật Khanh đương nhiên biết rõ ông muốn nói gì, hai tay cô nắm chặt với nhau, biết chuyện đã đến bây giờ, cũng không tiếp tục có ý che giấu nữa, thẳng thắn thừa nhận: "Tiểu Trạch quả thực là con của con và Bùi Danh Chính, nhưng sáu năm trước con quyết ý muốn rời đi Bùi Danh Chính, không chỉ vì anh ấy hiểu lầm con, thực ra còn có nguyên nhân khác..."
Cô có thể giấu Bùi Danh Chính, giấu nghi vấn trong lòng không hỏi Bùi Danh Chính, nhưng bây giờ đối diện với ông lão Bùi, cô không muốn lại lừa dối giấu diếm ông.
Ông lão Bùi hỏi: "Đó là?"
"Sáu năm trước, ba con bị giam trong tù đột nhiên mất, sau chuyện đó con có âm thầm điều tra, chuyện này..." Đường Nhật Khanh cắn môi dưới, gợi dậy dũng khí nói: "Có liên quan tới Bùi Danh Chính."
"Cái gì?" Sắc mặt ông lão thay đổi: "Con là nói...là Danh Chính?"
Đường Nhật Khanh im lặng không nói, chỉ gật đầu.
"Danh Chính nó sẽ không làm vậy, cô gái, giữa các con nhất định có hiểu lầm, sáu năm nay, sao con không hỏi nó?"
"Con cũng từng muốn hỏi anh ấy, nhưng sau đó, xảy ra chuyện quá lớn." Đường Nhật Khanh nắm chặt tay, ngước mắt nhìn ông lão, cầu xin nói: "Bác trai, chuyện này con còn chưa nghĩ xong nên nói với anh ấy thế nào, bác có thể đồng ý với con không, giữ bí mật giúp con?"
Ông lão nghe vậy, ánh mắt phức tạp, muốn nói lại thôi, cuối cùng tất cả lời muốn nói lại trở thành một câu thở dài, ông gật đầu, mở miệng nói: "Bác đồng ý với con, đây là chuyện giữa các con, sớm muộn cũng cần các con tự mình giải quyết."
Ông lão vừa nói xong, cửa đột nhiên truyền tới giọng nữ sắc bén: "Đường Nhật Khanh!"