CHƯƠNG 387: SÁU NĂM NÀY ANH SỐNG CŨNG KHÔNG TỐT
Trong đầu vừa nảy ra suy nghĩ này, toàn thân Đường Nhật Khanh nóng lên, tức giận phừng phừng.
Rất sốt ruột, cô hoang mang lo sợ vừa chạy vừa gọi tên tìm kiếm Tiểu Hạo Trạch: “Tiểu Trạch! Đường Hạo Trạch!”
“Cô Đường...”
Một giọng nói truyền đến, Đường Nhật Khanh nhìn về phía giọng nói, thấy thím Trương đứng trước cửa một căn phòng.
Cô vội vàng chạy đến, căng thẳng bắt lấy tay bà ta: “Thím mang Tiểu Trạch đi đâu rồi!”
Thím Trương quay đầu nhìn căn phòng, im lặng ra hiệu, Đường Nhật Khanh vội vàng ngước mắt lên, nhìn thấy cậu bé nằm trên chiếc giường trong căn phòng trẻ em, chợt thở phào nhẹ nhõm.
Rảo bước đi đến bên cạnh giường, nhìn thấy Tiểu Hạo Trạch bình yên vô sự, cả người vùi trong chăn mềm ngủ say, lúc này Đường Nhật Khanh mới thở dài nhẹ nhõm.
“Cho thằng bé ngủ một lát, chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Thím Trương đứng cạnh khẽ kéo Đường Nhật Khanh, ra hiệu cho cô ra ngoài.
Đường Nhật Khanh không nói gì, nhìn kỹ càng cậu bé nằm trên giường, lúc này mới từ từ đi theo bà ta ra khỏi phòng.
Thím Trương tắt đèn, khẽ kéo cửa đóng lại, nhỏ giọng nói: “Cô Đường, cô quá căng thẳng, nếu không tôi pha cho cô một cốc trà gừng làm ấm cơ thể nhé.”
Đường Nhật Khanh lắc đầu, định cất lời từ chối, nào ngờ thím Trương lại kiên định nói: “Đừng từ chối, đi đến ghế sofa ngồi đi, vừa rồi cậu chủ đã đi rồi, cô không cần lo lắng.”
Nói xong, bà cất bước đi về phía nhà bếp, chỉ chốc lát, bà đã bưng một cốc trà nóng hôi hổi đi ra.
Đón lấy cốc trà nóng, nhiệt độ từ từ truyền đến đầu ngón tay, dây cung căng chặt trong đầu Đường Nhật Khanh cũng từ từ thả lỏng hơn rất nhiều.
“Cô Đường, tôi cũng đã làm mẹ, hiểu được tâm trạng của cô, nhưng cho dù thế nào, cậu chủ cũng sẽ không làm tổn thương cô và Tiểu Trạch.”
Nghe thấy thím Trương nói như vậy, Đường Nhật Khanh ngước mắt nhìn bà, lạnh giọng hỏi ngược lại: “Có chuyện gì mà anh ta không làm được?”
Có thể lừa cô từ nhà ga đến nơi này, còn có việc gì mà anh ta không làm được chứ? Hơn nữa cô hiểu rất rõ thủ đoạn của anh ta, sáu năm trôi qua, chẳng lẽ anh ta sẽ trở nên dịu dàng sao?
“Ôi...” Thím Trương thở dài một tiếng: “Không thể nói như vậy, tôi đã làm việc cho cậu chủ nhiều năm rồi, hiểu cậu ấy rất rõ, chắc chắn cậu ấy sẽ không làm tổn thương đến cô, hơn nữa cô biết không, sáu năm qua cậu chủ cũng sống không tốt.
Thấy thím Trương nói nhiều lời thấm thía như vậy, Đường Nhật Khanh nửa tin nửa ngờ, cô cúi đầu uống một ngụm trà nóng, dừng một lát rồi cất lời hỏi: “Nếu anh ta thật sự đối xử tốt với tôi, sẽ không dùng cách này lừa tôi và Tiểu Trạch đến.”
Đột nhiên thím Trương hỏi lại: “Nếu như không dùng cách này? Cô sẽ đồng ý gặp cậu ấy sao?”
Một câu hỏi khiến Đường Nhật Khanh không thể trả lời được.
Đúng vậy, nếu như Bùi Danh Chính không dùng cách này ép cô gặp mặt anh, chắc chắn cô vẫn sẽ tiếp tục dẫn Tiểu Trạch trốn tránh.
Thấy Đường Nhật Khanh hồi lâu không nói chuyện, thím Trương lại tiếp tục tự nói chuyện: “Mấy năm này, một mình cậu chủ chịu không ít khổ cực.”
“Một thân một mình đối phó với những đấu tranh trong công ty, còn phải một mình đối mặt với những tên hổ báo sài lang bên ngoài kia, cô biết không, sau khi cô rời đi, cậu chủ cho người giúp việc trong biệt thự nghỉ việc, chỉ để lại tôi và quản gia, cuộc sống tẻ nhạt, có một ngày tôi dọn dẹp phòng, nhìn thấy trên mặt bàn trong phòng làm việc đặt đầy ảnh của cô, tôi mới biết cậu chủ động lòng thật rồi!”
Nghe thím Trương rủ rỉ, chẳng biết tạo sao trái tim Đường Nhật Khanh đột nhiên co rút lại, cô nhíu mày, suy nghĩ hơi loạn lên.
Thấy cô không nói lời nào, thím Trương lại tự nói: “Cô Đường, có quá nhiều chuyện cô không biết, cho cho rằng cậu ấy là con trai trưởng của nhà họ Bùi, có năng lực có kiến thức thì sẽ không chịu khổ sao? Cậu ấy tự nuốt giận vào bụng nhiều hơn bất cứ kẻ nào, ông cụ trong nhà lớn tuổi rồi, một người phụ nữ bên ngoài khiến cho trong nhà gà bay chó sủa suốt mấy năm nay, bên ngoài thoạt nhìn nhà họ Bùi rất yên bình, thật ra một mình cậu chủ phải chịu quá nhiều khổ cực.”
“Còn nữa, cô thấy đó, căn biệt thự này là cậu chủ đặc biệt chuẩn bị vì cô, từ trang trí nhỏ nhặt bên trong đến phòng trẻ em, vườn hoa nhỏ đều thiết kế theo sở thích của cô, chính là vì một ngày nào đó có thể chờ cô quay lại, cậu ấy bảo tôi thường xuyên đến quét dọn, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng tôi hiểu rõ, cho đến bây giờ cậu ấy chưa từng quên cô.”
Nghe thấy thím Trương nói một tràng như vậy, bất chợt trong lòng Đường Nhật Khanh sinh ra cảm giác chua xót.
Trong lòng cô hiểu rõ, thím Trương không cần phải biên soạn ra một loạt lời nói dối để lừa gạt cô như vậy.
“Cô Đường, trước đây cậu chủ hiểu lầm đứa bé trong bụng cô là của người khác, hai người cũng chỉ có hiểu lầm này, bây giờ đã sáu năm trôi qua, cũng không phải thù sâu oán nặng khiến người một nhà chia ly, cô thấy sao?”
Nghe thím Trương nói như vậy, khóe miệng Đường Nhật Khanh lộ ra nụ cười khổ: “Thím Trương , thím không hiểu rõ, chuyện lúc trước của chúng tôi không đơn giản như vậy.”
Nếu thật sự chỉ có một hiểu lầm này thì cũng thôi đi, nhưng giữa cô và Bùi Danh Chính còn có một mạng người, là người ba thân thiết nhất của cô chết trong tay anh, điều này sao có thể khiến cô dễ dàng tha thứ cho anh đây?
Chậm rãi đặt chiếc cốc trong tay lên bàn, Đường Nhật Khanh nhìn thím Trương khẽ nói: “Thím Trương, cám ơn trà gừng của thím, cũng cám ơn thím nói nhiều lời với tôi như vậy, đã không còn sớm, tôi đi nghỉ trước.”
Dường như thím Trương còn muốn nói điều gì, nhưng muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng lời đã đến bên khóe miệng rồi cũng lại bị nuốt vào, bà khẽ gật đầu: “Bên cạnh phòng trẻ em có một căn phòng, nếu như cô lo lắng thì có thể ở lại trong đó.”
Đường Nhật Khanh gật đầu cười với thím Trương , cất bước đi đến căn phòng bên cạnh phòng trẻ em.
Đi vào trong phòng, nụ cười ráng chống đỡ trên khuôn mặt Đường Nhật Khanh từ từ tan biến, trong đầu quanh quẩn những lời vừa rồi thím Trương nói.
Thời gian sáu năm quá lâu, đủ để cho cô nuôi nấng một bé con nhỏ xíu trở lên lớn như vậy, cũng đủ khiến cho một người như Bùi Danh Chính lại càng trải thêm nhiều sự đời, nghe thấy thím Trương nói những lời kia, có lẽ chỉ là một góc nhỏ hoặc là tổng kết tóm gọt những gì anh đã trải qua, rất nhiều thứ mà cô vốn không hề biết.
Bất thình lình, trái tim cũng theo đó mà đau đớn, Đường Nhật Khanh nằm trên giường, trong đầu luôn luôn hiện lên khuôn mặt của người đàn ông kia.
Nhưng không đành lòng cũng được, đau lòng cũng thế, cô chắc chắn không thể thỏa hiệp, ngày mai gặp Bùi Danh Chính, cô nhất định phải nói rõ ràng với anh, cô muốn dẫn Tiểu Trạch rời đi, sẽ không quay đầu!
Trong hoàn cảnh xa lạ, Đường Nhật Khanh khó có thể ngủ một giấc ngon lành, rạng sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài, cô xuống giường duỗi lưng.
Nghĩ đến Tiểu Hạo Trạch vẫn ở trong căn phòng bên cạnh, Đường Nhật Khanh không dám chậm trễ, lập tức thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Đi đến căn phòng bên cạnh, đẩy cửa ra, trên giường không có một ai, trong lòng Đường Nhật Khanh xiết chặt, bất thình lình lại căng thẳng hơn.
Bước nhanh qua hành lang, đi đến phòng khách, nhìn thấy hai người ngồi trên bàn ăn gần nhà bếp.
Tiểu Hạo Trạch lại đang ngồi bên cạnh Bùi Danh Chính.
Đường Nhật Khanh không hề nghĩ ngợi, lập tức cất bước tiến lên, đến gần thêm mấy bước mới phát hiện hai người ngồi trước bàn ăn, đang nhìn chằm chằm vào máy tính bảng trước mặt.
Bên trong phát ra tin tức kinh tế mới nhất, dẫn chương trình nói một tràng dài các danh từ riêng như ngoại tệ, quỹ tiền tệ, lạm phát... chuyên nghiệp nhưng không lưu loát, đừng nói là một đứa bé, một người bình thường cũng không nghe được.
Mà Tiểu Hạo Trạch lại ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Bùi Danh Chính, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên máy tính bảng, nghe vô cùng nghiêm túc.