CHƯƠNG 390: HỢP ĐỒNG BA MƯƠI NGÀY
Trái tim Đường Nhật Khanh xiết chặt, chua xót khó nói lên lời trào ra.
Không hiểu tại sao nghĩ đến những lời thím Trương nói với cô hôm qua, tay cô từ từ nắm chặt lại, hơi lưỡng lự.
Quả thật, một tháng so với sáu năm, thật sự kém quá nhiều.
“Anh chỉ cần em và Tiểu Trạch ở lại bên cạnh anh một tháng, ba mươi ngày, không nhiều không ít hơn một ngày.” Bùi Danh Chính kiên định nói: “Em suy nghĩ thật kỹ, tự mình lựa chọn.”
Bỏ lại câu này, người đàn ông xoay người cất bước ra khỏi phòng.
Đường Nhật Khanh không nhịn được cười gằn, chuyện cho đến bây giờ, cô và Tiểu Trạch bị giam cầm ở nơi này, còn có lựa chọn nào khác sao? Cho dù cô không đồng ý, chỉ sợ Bùi Danh Chính cũng sẽ không thả bọn họ đi.
Suy xét nhiều lần, đồng ý với yêu cầu của anh là lựa chọn duy nhất của cô bây giờ.
Thoáng nhìn đồ ăn trên bàn, Đường Nhật Khanh do dự một chút, cầm đũa bắt đầu ăn cơm, mặc kệ thế nào, bây giờ biện pháp ăn uống cũng vô dụng rồi, cô cũng không cần phải tiếp tục giả vờ nữa, còn không bằng nhét đầy cái bụng trước đã.
Cô vừa ăn được một nửa, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng ồn, ngay sau đó cửa phòng bị đẩy ra, Đường Nhật Khanh ngước mắt nhìn, nhìn thấy Tiểu Hạo Trạch bưng một cái đĩa nhỏ đi đến.
“Mẹ, cho mẹ ăn...”
Đường Nhật Khanh cúi đầu, nhìn thấy trong đĩa nhỏ đựng đầy thịt tôm màu hồng đã bóc vỏ sẵn, cô hơi kinh ngạc nhìn Tiểu Hạo Trạch.
Tiểu Hạo Trạch non nớt lên tiếng nói: “Đây là ba...”
Còn chưa nói dứt lời, đột nhiên cậu bé dừng lại, chớp chớp đôi mắt to, lập tức sửa lại lời: “Là chú cháo yến mạch bảo con mang cho mẹ, đây là chú ấy bóc...”
“Chú cháo yến mạch?” Đường Nhật Khanh nghe thấy biệt danh này, không nhịn được cười ra tiếng, lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy bóng mờ trên mặt đất nơi cánh cửa khép hờ, lập tức hiểu rõ.
Thu lại nụ cười trên mặt, Đường Nhật Khanh ra vẻ nghiêm túc lên tiếng nói: “Mẹ không ăn, Tiểu Trạch, con có thể mang về giúp mẹ không?”
“Mẹ, không phải mẹ rất thích ăn tôm sao?” Tiểu Hạo Trạch nghiêng đầu nói, không chịu rời đi, hai tay bưng đĩa nhỏ giơ lên: “Trước đây là chú Lục Nghiêu bóc vỏ giúp mẹ, bây giờ chú ấy không có ở đây, con cũng không biết bóc...”
Tiểu Hạo Trạch còn chưa nói hết lời, đột nhiên cánh cửa bị người đẩy ra, Bùi Danh Chính đi vào, sắc mặt âm trầm nhìn Đường Nhật Khanh, dường như là không nén được lửa giận trong lòng, anh cũng không đoái hoài gì đến Tiểu Hạo Trạch vẫn còn ở bên cạnh, nhíu mày hỏi: “Trước đây đều là Lục Nghiêu bóc cho em?”
Vừa nghĩ đến Lục Nghiêu, Bùi Danh Chính không nén được lửa giận, người phụ nữ của anh, con của anh bị người ta mang đi mất sáu năm, mà anh không biết gì cả!
Nhìn thấy sắc mặt đột nhiên thay đổi của người đàn ông, Đường Nhật Khanh không biết trả lời thế nào, Tiểu Hạo Trạch bên cạnh đột nhiên bĩu môi, không hài lòng nhìn Bùi Danh Chính: “Chú cháo yến mạch, sao chú mắng mẹ cháu!”
Câu nói non nớt nhưng lại vô cùng hùng hồn, mang theo khí thế không dễ ức hiếp, cậu bé hoàn toàn dùng thân phận của một người đàn ông đứng trước Đường Nhật Khanh bảo vệ cô.
Bùi Danh Chính bỗng dưng sửng sốt, lúc này mới đột nhiên nhận ra dường như giọng điệu của mình quá cứng rắn, khuôn mặt có chút mất tự nhiên, anh nghiêm nghị vài phút rồi giải thích: “... Chú không cố ý.”
Nhìn thái độ của Bùi Danh Chính mềm xuống, Tiểu Hạo Trạch lại chững chạc cất lời: “Sau này không cho chú mắng mẹ cháu, để trừng phạt chú, sau này nhiệm vụ bóc vỏ tôm cho mẹ cháu sẽ giao cho chú!”
Lần đầu tiên Bùi Danh Chính bị một cậu bé năm tuổi giáo huấn mà không dám cãi lại, nghe thấy kiểu trừng phạt thế này của cậu bé, ngược lại anh cảm thấy vui vẻ không nói rõ ràng: “Được, tất cả nghe theo cháu.”
Đường Nhật Khanh ở một bên ngẩn người, mơ mơ màng màng nhìn một lớn một nhỏ trước mặt, không biết nên nói gì cho phải.
Đột nhiên, Tiểu Hạo Trạch xoay người lại, đặt đĩa sang một bên, giơ tay nhỏ ra kéo lấy tay Đường Nhật Khanh lại: “Mẹ, mẹ đừng giận, con đã giáo huấn chú ấy rồi, phạt chú ấy sau này bóc vỏ tôm cho mẹ.”
Nhất thời, Đường Nhật Khanh cảm thấy dở khóc dở cười, không biết là được con trai cưng chiều hay là bị con trai bẫy đây.
Không chờ cô lên tiếng, Tiểu Hạo Trạch lại bưng đĩa tôm lên, đưa đến trước mặt Đường Nhật Khanh: “Mẹ, nhân lúc còn nóng mau ăn đi!”
Rốt cuộc vẫn không đành lòng từ chối con trai, Đường Nhật Khanh chỉ khẽ gật đầu, cầm đũa lên ăn một con.
Bùi Danh Chính đứng bên cạnh, nhìn Đường Nhật Khanh và Tiểu Hạo Trạch, đáy lòng sinh ra cảm giác ấm áp.
Đã nhiều năm rồi anh không có cảm giác này, bây giờ nhìn thấy họ, bất giác anh cũng bị tâm trạng và cảm xúc của họ làm cho xúc động, nếu như ba người một nhà bọn họ có thể đoàn tụ, vậy chắc rằng sau này sẽ rất hạnh phúc?
Chờ Đường Nhật Khanh ăn tôm xong, Tiểu Hạo Trạch cầm đĩa rời khỏi phòng, nhất thời, trong phòng chỉ còn lại hai người Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh.
Bầu không khí không khỏi trở lên lạnh lẽo hơn, Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi lấy can đảm, ngước mắt nhìn Bùi Danh Chính, chủ động cất lời: “Em đã nghĩ kỹ, đồng ý đề nghị của anh, nhưng mà...”
Đường Nhật Khanh nghiêm túc nói: “Sau ba mươi ngày, cho dù thế nào anh cũng phải thả em và Tiểu Trạch rời đi, nếu không em cũng không sợ cá chết lưới rách!”
Nghe thấy người phụ nữ này nói như vậy, Bùi Danh Chính cong môi, đáy mắt khẽ lướt qua vui vẻ: “Yên tâm, chắc chắn anh nói được thì làm được, nếu như em không tin, chúng ta có thể ký hợp đồng.”
Nói xong, Bùi Danh Chính lập tức quay người ra khỏi phòng, chỉ trong chốc lát anh đã trở lại, trong tay có thêm hai phần hồ sơ.
Mau chóng ký tên mình xuống hai phần hồ sơ, Bùi Danh Chính đẩy hồ sơ và bút đến trước mặt cô.
Khi nhìn thấy mấy chữ ‘hợp đồng ba mươi ngày’ to đùng bên trên hồ sơ, Đường Nhật Khanh hít sâu một hơn, tâm trạng có hơi khác thường, cô cầm hồ sơ lên, tiện tay mở ra, lướt qua điều khoản và nội dung bên trong, trong đầu nghĩ đến hợp đồng ‘theo như nhu cầu mỗi bên’ mà mình và Bùi Danh Chính ký khi mới gặp gỡ.
Cắn môi, cô cầm bút lên, ký tên mình xuống hai tập hồ sơ.
Dường như là để xác nhận tính chân thực trong hợp đồng, Đường Nhật Khanh khẽ nói: “Một tháng này, em và Tiểu Trạch tự do?”
Bùi Danh Chính nhíu mày, thản nhiên nói: “Ừ, nhưng nếu em muốn chạy, em biết hậu quả rồi đấy.”
Nếu đã đồng ý với anh, hơn nữa còn tự tay ký hợp đồng này, vậy cô cũng không cần phải chạy trốn, cô bằng lòng dùng tin tưởng một tháng để đổi lấy cuộc sống yên ả sau này.
“Em hiểu rõ.” Đường Nhật Khanh ngước mắt nhìn, đưa tay về phía anh: “Vậy bây giờ có thể trả điện thoại di động cho em rồi chứ?”
Bùi Danh Chính từ từ lấy điện thoại ra đưa cho cô, ngay sau đó nhẹ giọng nói: “Cũng sẽ không chậm trễ công việc của em tại Tương Nam, anh đã nói với người của công ty em, bọn họ sẽ cho em nghỉ một tháng, trong thời gian này, em có thể làm phiên dịch tài liệu hợp đồng ngoại thương cho Bùi Thị, anh sẽ trả lương phù hợp cho em.”
Nghe thấy Bùi Danh Chính nói như vậy, trong lòng Đường Nhật Khanh cũng coi như hài lòng, cô gật đầu khẽ nói: “Đồng ý.”
Thoạt nhìn, dường như một tháng này cũng không khó chịu đến vậy.
Đột nhiên, giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến: “Tối ngày mai, em phải về nhà cùng anh.”
Đường Nhật Khanh ngẩn người, lập tức ngước mắt nhìn anh, nghi ngờ hỏi: “Về nhà gì?”
Bùi Danh Chính nói: “Về khu nhà cổ, thăm ông cụ một lát.”
Nghe vậy, đầu Đường Nhật Khanh nóng lên, gần như là vô ý thức lên tiếng từ chối: “Không, em không quay về!”