CHƯƠNG 417: AI LẠI RẮP TÂM HẠI CÔ!
Chuyện đã tới nước này, nếu như bởi vì một người nào đó mà trở mặt với Ôn Thanh Triều thì đối với bọn họ cũng không có chuyện tốt gì.
Mà nếu như chuyện này làm lớn ra, Ôn Thanh Triều xem như bảo toàn mặt mũi cho chính mình cũng xử lý theo lẽ công bằng, trả lại cho bọn họ một câu trả lời thích đáng.
Bùi Danh Chính cúi đầu nhìn ánh mắt kiên định của người phụ nữ, rất nhanh liền hiểu được ý của cô.
Chính xác thì người mà bây giờ bọn họ nên nhằm vào không phải là Ôn Thanh Triều, mà là Chương Tú Tú và đồng lõa của cô ta.
Bùi Danh Chính giương mắt nhìn về phía Ôn Thanh Triều, giọng nói lãnh đạm: "Anh Ôn đã ra mặt rồi thì tôi cũng không nhúng tay vào nữa."
Ôn Thanh Triều nhẹ gật đầu mỉm cười với anh, lập tức nhìn về phía cấp dưới đang đứng ở bên cạnh, lạnh giọng ra lệnh: "Cậu dẫn theo mấy người lên lầu phá cửa ra, ngăn người bên trong lại, làm chuyện mất mặt cũng đủ rồi, chúng ta cũng nên ra mặt thôi."
Trong thời đại bùng nổ thông tin ngày nay, một tin đồn về ngôi sao nhỏ cũng có thể rất sinh động, chưa kể đến việc phát sóng của một ngôi sao nữ trên diện rộng như Chương Tú Tú. Ngay cả khi bạn không cần phải tìm kiếm chủ đề nóng, mọi người đều có thể ấn vào các tiêu đề hiện tại cũng biết được nhân vật chính của câu chuyện đó là ai.
Cấp dưới của Ôn Thanh Triều hành động nhanh chóng, một đám người mặc áo đen cấp tốc đi lên lầu. Ngay sau đó không bao lâu, đột nhiên một thân anh cao to bước ra từ trong đám người cũng theo sát đi lên.
Đường Nhật Khanh tập trung nhìn và thấy rõ người đó là ai, trong lòng không khỏi siết chặt.
Là Bùi Duy! Bây giờ Chương Tú Tú dùng phương thức này để tuyên bố với thiên hạ rằng mình đã cắm cho Bùi Duy một cái sừng thật to, lấy tính cách của anh ta thì sao có thể bỏ qua cho cô ta được.
Nhìn người đàn ông Siết chặt nắm đấm, toàn thân phát ra hơi thở giận dữ, trái tim của Đường Nhật Khanh không tự chủ được mà nhấc lên, cô không dám tưởng tượng nếu như Bùi Duy đến căn phòng trên lầu hai kia thì sẽ làm gì với Chương Tú Tú.
Cô chủ động vươn tay ra kéo cánh tay của Bùi Danh Chính ở bên cạnh, có chút sợ hãi mở miệng: "Anh có cần phải đi lên xem một chút hay không, em lo là..."
Bàn tay đột nhiên được người đàn ông cầm trở ngược lại, sắc mặt Bùi Danh Chính đứng đắng nhìn về phía cô: "Chuyện của bọn họ, chúng ta không cần phải tham gia làm gì."
Ôn Thanh Triều đứng ở một bên nghe vậy, hiểu rõ được trong lòng Đường Nhật Khanh đang lo lắng cái gì, anh ta nói: "Nếu như cô Đường thật sự không yên tâm, vậy thì tôi có thể đi lên nhìn một chút. Dù sao hôm nay tôi cũng là người làm chủ, nếu như lại xuất hiện tình trạng ngoài ý muốn nào nữa thì đối với chúng tôi cũng không tốt."
Đường Nhật Khanh khẽ gật đầu với anh ta: "Vậy làm phiền anh Ôn rồi."
Ôn Thanh Triều nghe vậy cười một tiếng, quay người nhấc chân đi lên phía lầu hai.
Mấy tên cấp dưới của anh ta vẫn còn đứng đó, thấy như vậy cũng nhanh chóng đi theo.
Ôn Thanh Triều vừa mới bước chân lên đến lầu hai đã nghe được ở phía đó truyền đến âm thanh va đập ồn ào, bước qua nhìn thử, cửa của căn phòng đầu tiên đang mở rộng.
Không do dự nữa, anh ta mở rộng bước chân nhanh đi vào, vừa vào cửa liền nhìn thấy một đám người đang đứng ngăn ở cửa phòng ngủ, bên trong loáng thoáng truyền đến tiếng rống giận dữ của người đàn ông.
Anh ta đẩy mấy tên cấp dưới ra một bên rồi nhìn vào bên trong, nhìn thấy cả căn phòng đều rất hỗn loạn, ngoài điện thoại và giá đỡ bị vỡ trên mặt đất, ở đó còn có một người đàn ông vạm vỡ đang cúi gằm xuống, hai tay ôm lấy đầu đang ngồi trong góc. Mà ở phía bên kia, Chương Tú Tú bị Bùi Duy ép vào trong góc, trên người được quấn chăn, hai mắt sưng đỏ.
"Chương Tú Tú, cô cũng đủ đê tiện."
Trong giọng nói của Bùi Duy dường như mang theo một ngọn lửa, hai tay buông lỏng bên người đã nắm chặt thành quả đấm. "Bùi... Bùi Duy... em thật sự xin lỗi, anh nghe em giải thích..."
Lời còn chưa nói hết, Bùi Duy đột nhiên vươn tay, một bàn tay bóp lấy cổ của Chương Tú Tú bỗng nhiên đẩy cả người cô ta vào trong tường, hận không thể trực tiếp xé nát cô ta.
Biểu cảm của Chương Tú Tú lập tức trở nên đau khổ, cô ta vươn tay ra muốn lôi kéo cánh tay của người đàn ông đang đặt ở cổ mình ra, thế nhưng lại không thể làm gì được, mà vẻ mặt bởi vì thở không ra hơi mà càng ngày càng đỏ.
"Cậu Bùi."
Ôn Thanh Triều thấy chuyện không đúng rồi, liền vội vàng đi lên phía trước kéo một cánh tay khác của Bùi Duy lại.
Bùi Duy đang nổi nóng nên cũng không quan tâm được chuyện người đang kéo anh ta là ai, bàn tay dùng sức liền muốn xô người kia ra.
Nhưng lại có một lực mạnh đang kiềm chế cánh tay của anh ta, anh ta mới phát hiện được sức của mình không bù được sức của người kia.
Kinh ngạc lại giận dữ quay đầu, Bùi Duy thấy rõ người đứng ở phía sau là ai, anh ta sửng sốt trong chớp mắt, đáy mắt hiện ra một tia phòng bị và do dự.
Nếu như là người khác, chỉ sợ là anh ta đã sớm cho một đấm rồi. Nhưng đổi lại là người này, anh ta biết mình không thể trêu vào.
Nhưng cũng chỉ có vậy, sự tức giận vốn ngăn ở trong lòng kia cũng không hề biến mất, anh ta nhíu mày trầm giọng nói: "Anh Ôn không cần phải xen vào chuyện của người khác, buông tay ra đi."
Ôn Thanh Triều cười cười nhưng tay lại không hề buông ra: "Cậu Bùi tỉnh táo một chút đi, nếu như bây giờ cậu bóp chết cô ta, chuyện cũng không thể thay đổi được gì."
Câu nói tỉnh táo từ trong miệng của một người khôn ngoan nói ra khiến Bùi Duy không khỏi dừng lại, trong nháy mắt đã tỉnh táo được một chút.
Chính xác như vậy, cho dù anh ta có bóp chết người phụ nữ trước mặt này thì video phát sóng kia cũng không có khả năng biến mất như vậy được, mà anh ta còn bị liên lụy.
Anh ta quay đầu nhìn thoáng qua sắc mặt của người phụ nữ đã đỏ lên bởi vì không đủ không khí, hung ác cắn răng, bàn tay đang bóp cổ cô ta cũng buông ra.
Chương Tú Tú như một con cá được phóng sinh, cô ta bỗng hít sâu một hơi, thân thể liền mềm nhũn, cả người dựa vào tường mà trượt ngồi dưới đất.
Ôn Thanh Triều thấy vậy, không nhanh không chậm buông tay Bùi Duy ra, nói khẽ: "Cậu Bùi, đây là chuyện riêng của cậu, tôi sẽ cho người của tôi lui ra, tự hai người các cậu giải quyết với nhau đi, nếu có chuyện gì cần thì tôi đây rất sẵn lòng giúp đỡ."
Nói xong, anh ta nhìn thoáng qua Bùi Duy không có phản ứng gì, chậm rãi quay người lại dẫn theo cấp dưới và áp giải người đàn ông vạm vỡ kia ra khỏi căn phòng này.
Bên trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại, trong lúc nhất thời có thể nghe rõ cả âm thanh thở hổn hển của Chương Tú Tú.
Bùi Duy cố gắng đè xuống cơn tức giận trong đầu, ánh mắt cực kỳ chán ghét nhìn về phía người phụ nữ ngồi dưới đất, dường như là nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Chúng ta lập tức ly hôn đi, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cô nữa."
Nói xong, anh ta quay người bước chân đi ra bên ngoài.
Chương Tú Tú bỗng nhiên kịp phản ứng trở lại, gần như là lộn nhào tới ôm lấy chân của Bùi Duy: "Đừng đi mà Bùi Duy!"
Bùi Duy tức đến run rẩy cả người, không hề do dự nhấc chân lên hung hăng đạp vào lồng ngực của cô ta, trực tiếp đá cô ta văng ra.
"Đừng đụng vào tôi, tôi chê cô bẩn."
Phần ngực của Chương Tú Tú bị đạp một cái thật mạnh, cả người nằm rạp trên mặt đất, nước mắt nhịn không được mà dâng lên.
Nghe âm thanh mở cửa của người đàn ông, cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh lùng: "Anh không muốn biết rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Nếu như em vụng trộm yêu đương với người đàn ông khác thì tại sao phải chọn chỗ này, cần gì phải dùng điện thoại quay trực tiếp, đây không phải là chơi với lửa có ngày chết cháy hay sao."
"Anh không hề nghĩ tới em bị người khác hãm hại sao?"
Chương Tú Tú la làng một hơi, bước chân của Bùi Duy dừng lại, bàn tay đang cầm nắm cửa cũng hơi thả lỏng.
Anh ta nhíu chặt lông mày, một giây sau anh ta quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cô ta.
"Bùi Duy, cô cho rằng cô là ai? Cô cũng chỉ là một ngôi sao hết thời, ai lại rảnh rỗi như vậy mà rắp tâm hãm hại cô."
Chương Tú Tú cắn răng, bỗng nhiên ngồi thẳng người dậy: "Chính là người phụ nữ mà anh vẫn luôn nhớ nhung đó, Đường Nhật Khanh!"
Sau khi cô ta cắn răng nghiến lợi nói ra cái tên này, sắc mặt của Bùi Duy đột nhiên thay đổi, anh ta quay người lại bước đến gần Chương Tú Tú, một bàn tay lại bóp lấy cổ của cô ta: "Cô đừng có nói lung tung."
Sắc mặt Bùi Duy hung ác, cô ta cố gắng chống đỡ một chút: "Anh thật sự cho rằng cô ta hiền lành mấy ngày nay là thật à? Có quỷ mới tin. Anh cảm thấy lần này cô ta trở về là vì cái gì, ở lại bên cạnh Bùi Danh Chính là vì cái gì?"
Cô ta dừng lại một chút, bỗng nhiên hít sâu một hơi nhìn chằm chằm về phía Bùi Duy, trên mặt đột nhiên hiện ra một nụ cười quỷ dị: "Toàn bộ Hải thành đều biết sức khỏe của ông cụ không tốt, anh nói xem cô ta trở về đây là vì cái gì?"