CHƯƠNG 399: NGHĨ CÁCH GIÚP MẸ!
Đường Nhật Khanh nhíu chặt mày, nhìn Bùi Danh Chính, đè thấp giọng hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Bùi Danh Chính khẽ nhíu mày, mang theo ý cười mở miệng: “Hai người đến đây ăn cơm,anh cũng đến đây ăn cơm, không được sao?”
Cố tình theo bọn họ đến nhà hàng này, hơn nữa trong nhà hàng còn nhiều chỗ trống như vậy, cố ý ngồi ở chỗ của bọn họ, đây không phải là cố tình thì là gì?
Rõ ràng biết âm mưu quấy phá của người đàn ông này, nhưng Đường Nhật Khanh lại không thể nói ra, dù sao thì nhà hàng này cũng không phải do cô mở.
Biểu cảm trên khuôn mặt của Lục Nghiêu biến hóa không lớn, anh ta nhẹ giọng nói: “Vậy không bằng tổng giám đốc Bùi ăn cơm cùng chúng tôi đi?”
Việc đã thế này, đoán chừng là không thể thoát được, không bằng mọi người dứt khoát cùng nhau đối mặt.
Bùi Danh Chính cong môi: “Giám đốc Lục đã nói như vậy, tôi cũng không khách sáo nữa.”
Nói xong, anh đứng dậy, không do dự ngồi xuống bên cạnh Đường Nhật Khanh, còn đưa tay ra ôm tiểu Trạch lên, để giữa hai người họ.
Động tác có ý tứ biểu thị công khai chủ quyền như vậy vô cùng rõ ràng, Đường Nhật Khanh nhất thời không còn gì để nói, ngước mắt lên nhìn khuôn mặt khó coi của Lục Nghiêu bên kia.
Lúc này, muốn đuổi Bùi Danh Chính đi là không thể, Đường Nhật Khanh dứt khoát vẫy tay gọi phục vụ đến, chuyển thực đơn cho Lục Nghiêu, khẽ nói: “Chúng ta gọi món đi.”
“Được.” Lục Nghiêu nhìn cô cười cười, mở thực đơn ra, hỏi như có như không: “Muốn ăn tôm xào tỏi không? Mùi vị ở đây không tệ.”
“Thêm món sườn xào chua ngọt mà tiểu Trạch thích nữa.”
“Còn có canh đậu hủ hải sản này nữa, hai người nhất định phải thử một chút.”
Lục Nghiêu thành thục giới thiệu thực đơn, dựa vào khẩu vị không giống của Đường Nhật Khanh và tiểu Trạch mà gọi.
Sắc mặt của Bùi Danh Chính ở bên cạnh trầm xuống, ánh mắt nhìn Lục Nghiêu mang theo vài tia lạnh lẽo.
Tiểu Trạch vốn dĩ đang chơi đồ chơi, nhìn thấy Bùi Danh Chính, giọng nói ngây thơ hỏi: “Chú Cháo Yến Mạch, sao mắt của chú lại đỏ vậy?”
Bùi Danh Chính hoàn hồn lại, cong môi cười với tiểu Trạch: “Nhìn thấy mẹ con nên hơi kích động.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, gò má đột nhiên nóng lên, vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng không thể cãi lại.
Lục Nghiêu ngồi đối diện, thu hết từng biểu cảm của Đường Nhật Khanh vào mắt, trái tim anh ta khó chịu, nhẹ giọng mở miệng hỏi: “Chọn cũng khá nhiều rồi, lát nữa không đủ thì chúng ta gọi thêm.”
Đường Nhật Khanh gật đầu đồng ý: “Được.”
Chưa được bao lâu thì tôm xào tỏi được đưa lên, Bùi Danh Chính vừa mới nếm thử thì mở miệng nghiêm túc nói: “Mùi vị này… cũng bình thường thôi à, giám đốc Lục, lần sau không bằng đến nhà của chúng tôi, tay nghề của đầu bếp nhà chúng tôi rất tốt, đúng không tiểu Trạch?’
Tiểu Trạch dù sao cũng còn nhỏ, không nghe ra được hàm ý khác của Bùi Danh Chính, trái lại gật đầu: “Đúng ạ, đồ ăn của nhà chú Cháo Yến Mạch rất ngon.”
Sắc mặt của Lục Nghiêu ngồi đối diện trắng bệch, không hé răng nói gì, anh ta cầm đũa lên, gắp thức ăn cho Đường Nhật Khanh: “Ăn nhiều vào.”
Đường Nhật Khanh gật đầu, nhất thời cũng không biết nói gì.
Không khí trên bàn ăn có chút lúng túng, Đường Nhật Khanh chịu đựng sự tức giận trong lòng, cho đến khi bọn họ dùng xong bữa, sau khi tạm biệt ở cửa nhà hàng thì mới đưa tiểu Trạch lên xe, cô cuối cùng cũng nhịn không được hỏi: “Bùi Danh Chính, anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Người đàn ông nghe thế, gương mặt nghiêm túc vài phần, anh khẽ cúi người, hỏi ngược lại: “Em nói xem anh muốn là gì? Chẳng lẽ anh trơ mắt nhìn người phụ nữ và con trai của mình ăn cơm cùng người đàn ông khác sao?’
Đường Nhật Khanh tức giận không chịu nổi: “Ai là người phụ nữ của anh!”
Đột nhiên bên eo căng chặt, Đường Nhật Khanh bị người trước mặt lôi kéo, cả người dán chặt vào thân thể của người đàn ông, Bùi Danh Chính cúi đầu, nói từng câu từng chữ: “Người phụ nữ của anh, chính là em.”
Giọng nói của anh nghiêm túc, kiên định không thể phản bác lại, Đường Nhật Khanh sửng sốt nhìn gương mặt tuấn lãng của người đàn ông trước mặt, trái tim không nghe theo sự khống chế mà đập loạn.
Lúc này, trong đầu của cô hoàn toàn trống rỗng, trong mắt chỉ còn lại người đàn ông trước mặt.
Bùi Danh Chính đột nhiên cúi đầu, đương lúc Đường Nhật Khanh chưa kịp hoàn hồn thì nhanh chóng hôn lên môi cô, giống như chuồn chuồn lướt qua, nhanh không kịp trở tay.
Bùi Danh Chính khẽ dặn dò: “Về nhà sớm một chút, anh còn có việc, không thể về với em được.”
Nói xong, cánh tay bên eo cô đột nhiên buông ra, anh khẽ cong môi cười, xoay người đi đến chiếc xe đằng sau.
Cho đến khi người đàn ông lái xe rời đi, Đường Nhật Khanh lúc này mới chậm rãi hoàn hồn lại.
Tất cả mọi việc vừa xảy ra, bất ngờ chưa kịp chuẩn bị, nhưng trái tim trong lồng ngực vẫn đập một cách điên cuồng.
Mở cửa xe ra, sự khó chịu đọng lại lúc nãy cũng dần dần biến mất, cô đóng cửa lại, dặn dò tài xế: “Về nhà ạ.”
Vừa nói xong, cô quay đầu thì nhìn thấy tiểu Trạch bên cạnh che miệng cười.
Đưa tay ra vuốt tóc của cậu bé, Đường Nhật Khanh khẽ hỏi: “Sao vậy?”
Đầu vai của tiểu Trạch vì cười mà rung lên, lắc qua lắc lại: “Con vừa nhìn thấy mẹ và chú Cháo Yến Mạch hôn nhau…”
Sắc mặt Đường Nhật Khanh trầm xuống, gần như theo bản năng che kín mắt của tiểu Trạch, sau mấy giây thì mới ý thức được giờ làm vậy cũng muộn rồi.
“Con… con không nhìn thấy gì hết.” Đường Nhật Khanh hơi xấu hổ: “Con nhìn nhầm rồi, mẹ và chú ấy không làm gì hết.”
Nghe vậy, tiểu Trạch vùi đầu vào lòng của Đường Nhật Khanh, vẫn nhịn không được mà cười trộm.
Đường Nhật Khanh cúi đầu, bất đắc dĩ nhìn cậu nhóc ở trong lòng mình, vừa tức vừa buồn cười.
Trên đường trở về, Đường Nhật Khanh nghĩ đến những chuyện đã xảy ra ở vườn Địa Đàng, nhịn không được mà đau đầu, hiện giờ không những không nhận được sự tha thứ của hai mẹ con Giang Vũ, mà ngược lại còn tạo thêm thù mới, e rằng từ nay về sau, muốn giải thích nữa cũng hơi khó.
Đường Nhật Khanh nghĩ đến nghĩ lui, vẫn gọi điện thoại qua cho mẹ Đường.
Đầu dây bên kia là giọng nói của mẹ Đường: “Alo, Khanh, chuyện bên đó con giải quyết chưa?”
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, ngừng vài giây, sau đó nói thật: “Vẫn chưa ạ, bọn họ hiểu lầm chúng ta rất sâu.”
Đem những việc hôm nay nói lại một lần nữa cho mẹ Đường, đầu dây bên kia là giọng chửi mắng của bà ấy: “Bọn họ là cái thá gì chứ! Còn dám ra tay, nếu như con thật sự xảy ra điều gì bất trắc thì bọn họ không xong với mẹ đâu!”
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, mở miệng hỏi ngược lại: “Mẹ, đến giờ mẹ vẫn không hiểu sao? Nếu như lúc đầu mẹ không đi trêu chọc bọn họ thì sự tình cũng không đến mức như thế này.”
Bị Đường Nhật Khanh nói như vậy, mẹ Đường im lặng chốc lát, sau vài giây, bà ấy cuối cùng cũng mở miệng: “Chuyện này quả thật là do mẹ suy nghĩ không chu toàn, sau này mẹ sẽ không kích động như vậy nữa, nhưng hiện giờ Phùng Chấn Bang sẽ về ngay thôi, nếu như Giang Vũ bọn họ…”
Đối với sự lo lắng của mẹ Đường, Đường Nhật Khanh đương nhiên hiểu rõ, cô hít sâu, mở miệng nói: “Mẹ, mẹ có thể bảo đảm sau này không làm vậy nữa không?”
Giọng nói của mẹ Đường dồn dập: “Được! Nhưng Khanh Nhi à, con phải nghĩ cách giúp mẹ đi!”
Đường Nhật Khanh cắn răng, khẽ nói: “Mẹ, việc này hiện giờ chỉ còn một cách duy nhất đó là chủ động thừa nhận với Phùng Chấn Bang, chỉ có như vậy, ông ấy mới không đến nỗi nào mà tức giận, bằng không ông ấy nghe được lời nói thêm muối thêm mắm ở chỗ hai mẹ con của Giang Vũ thì chắc chắn sẽ rất tức giận.”
Nghe thấy cô nói như vậy, mẹ Đường nhịn không được mà vội vàng gật đầu: “Con nói rất đúng.”
Đường Nhật Khanh nắm chặt điện thoại, trầm giọng dặn dò: “Nhớ kĩ lời con nói, nhất định phải chủ động nhận sai, nói do bản thân chỉ nhất thời xúc động nên mới đi tìm bọn họ, muốn để cho bọn họ rời khỏi Hải Thành là suy nghĩ cho danh tiếng của nhà họ Phùng, mẹ hiểu chưa?