CHƯƠNG 414: KÊU MỘT TIẾNG CHỊ DÂU
Chương Tú Tú vừa mới hết giận được một chút, Bùi Duy ngồi ở bên cạnh thu hồi ánh mắt lại, không nhanh không chậm nâng ly rượu lên ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, sau đó liền đứng dậy.
Chương Tú Tú sững sờ, vội vàng mở miệng hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Mấy năm gần đây, cô ta phát triển trong ngành giải trí cũng không tốt, nương theo nhiệt độ và danh tiếng trước đó để nhận quảng cáo, trong tay kịch bản cũng không có, nếu không phải mượn cái tên của Bùi Duy, chỉ sợ rằng hiện tại cô ta cũng không thể nào lăn lộn ngoài đời nổi.
Lại thêm mấy năm nay Bùi Duy luôn lạnh lùng với cô ta, dư luận truyền thông ở bên ngoài đều đoán đông đoán tây cuộc hôn nhân của bọn họ, lần này thật vất vả mới có thể xuất hiện với Bùi Duy trong một hoạt động cộng đồng.
Cô ta nhất định phải để cho người ta nhìn thấy, nếu không lại có một câu chuyện rơi xuống đầu khiến người khác bàn luận.
Chương Tú Tú không hề nghĩ ngợi gì liền đứng dậy theo, đi đến bên cạnh Bùi Duy, vươn tay ý đồ kéo lấy tay của anh ta.
Bùi Duy lùi lại nửa bước né tránh cánh tay của cô ta, trầm giọng nói: “Đến chào hỏi anh cả, nếu như cô cũng muốn đi, tôi cũng không ngăn cản cô.”
Nói xong, anh ta rời ánh mắt, cất bước liền đi về phía vị trí của Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính.
Chương Tú Tú nhíu mày, nghĩ đến đến Đường Nhật Khanh cũng ngồi ở bên kia cô ta không cam lòng mà đi theo.
Đi đến bên cạnh bàn, Bùi Duy không chút khách khí kéo ghế ra ngồi xuống, mỉm cười nhìn về phía Bùi Danh Chính: “Anh cả, xem ra quan hệ giữa anh và anh Ôn kia cũng không tệ.”
Nhìn thấy Bùi Duy và Chương Tú Tú tới đây, sắc mặt Bùi Danh Chính chìm xuống, không ngờ mới vừa rồi còn có một người thăm dò bọn họ, lúc này lại thêm một người khác.
“Nếu như cậu muốn có chút quan hệ với anh ta thì cứ trực tiếp đi tìm anh ta là được rồi, tìm tôi cũng không có tác dụng gì.”
Bùi Danh Chính nói xong lại bưng ly rượu lên uống một ngụm, ánh mắt dừng lại trên người của Đường Nhật Khanh.
Nhìn thấy được Bùi Danh Chính hiển nhiên không muốn để ý đến anh ta, Bùi Duy cười cười, lại nhìn về phía Đường Nhật Khanh, cố ý giống như mở miệng trêu chọc: “Lúc nãy thấy cô khiêu vũ cũng không tồi, nếu không thì nhảy một đoạn với tôi đi.”
Đường Nhật Khanh nhíu mày, còn chưa kịp trả lời, Chương Tú Tú đã xông ra ở một phía.
Cô ta giống như tuyên cáo chủ quyền, vươn tay trực tiếp khoát lên cánh tay của Bùi Duy, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đường Nhật Khanh.
Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hận thù của Chương Tú Tú, Đường Nhật Khanh câu môi mỉm cười, cô lại nuốt lại lời từ chối đã đến bên miệng.
Cô nhìn vẻ mặt trêu chọc của người đàn ông, ung dung mở miệng nói: “Bùi Duy, mời người khác khiêu vũ thì ít nhất cũng phải có thành ý, nếu như cậu đã gọi Bùi Danh Chính là anh cả rồi, vậy cũng nên gọi tôi một tiếng chị dâu đi chứ.”
Đường Nhật Khanh vừa nói lời này, sắc Mặt Bùi Duy bỗng nhiên chìm đi mấy phần, anh ta dừng lại một chút, nhìn thấy đấy mắt của người phụ nữ này có ý cười không rõ, lạnh lùng nói: “Không hổ là chị dâu, chèn ép người khác cũng rất có thủ đoạn.”
Chương Tú Tú đứng ở một bên nhìn thấy Bùi Duy căn bản cũng không quan tâm tới cô ta, anh ta chỉ lo liếc mắt đưa tình với Đường Nhật Khanh, cô ta vừa tức vừa buồn bực. Cánh tay đang kéo lấy tay của Bùi Duy không tự chủ mà nắm chặt thêm một chút: “Bùi Duy, nếu như anh muốn khiêu vũ thì em nhảy với anh.”
Bùi Duy hừ một tiếng, cau mày quét mắt nhìn cô ta, sau đó là nhìn về phía Đường Nhật Khanh, cười như không cười nói: “Tôi vẫn còn muốn nhảy với chị dâu đây này.”
Trước mặt Bùi Danh Chính mà lại nói lời như vậy, Bùi Duy hoàn toàn đang thử thăm dò tính nhẫn nại của anh.
Sắc mặt Bùi Danh Chính bình thản, ngoại trừ thần sắc trong mắt có chút trầm, còn lại thì tất cả đều bình thường.
Thấy anh không có phản ứng gì, Bùi Duy càng thêm lớn gan, trực tiếp rút một cánh tay mình từ trong ngực của Chương Tú Tú ra, sau đó nhìn về phía Đường Nhật Khanh, đưa tay về phía cô: “Chị dâu, mời chị.”
Đường Nhật Khanh cũng không ngờ tới Bùi Duy vì có thể mời cô nhảy một điệu nhảy, vậy mà thật sự cúi đầu.
Cô vốn còn đang nghĩ, lấy tính cách này của Bùi Duy thì chắc chắn sẽ không tùy tiện cúi đầu, cho nên cô mới cố ý nói như vậy, không ngờ rằng anh ta thật sự kêu.
Nhìn bàn tay của người đàn ông đưa qua, Đường Nhật Khanh đang do dự có đồng ý hay không, đột nhiên Bùi Danh Chính ngồi ở bên cạnh đứng dậy, cất bước tiến lên một bước trực tiếp chặn trước người của Đường Nhật Khanh.
Anh lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống nhìn về phía Bùi Duy, ánh mắt âm trầm khiến cho người khác không rét mà run: “Chơi đủ rồi thì đi đi, đừng có ở đây chướng mắt thêm.”
Nói xong, anh cũng không để ý đến vẻ mặt của Bùi Duy và Chương Tú Tú mà quay người nhìn về phía Đường Nhật Khanh, thuận tay kéo cô đứng lên: “Đi thôi, chúng ta qua bên kia.”
Bùi Duy bị đụng một cái mặt mũi xám xịt, anh ta nhìn bóng lưng của hai người đi khỏi, sắc mặt đen thui đứng dậy, quay người đi về một hướng khác.
Chương Tú Tú nhíu mày đuổi theo, giọng nói lạnh lùng: “Anh đã biết rõ bọn họ có thái độ gì mà sao anh còn muốn đi trêu chọc bọn họ, không phải là mẹ đã nói rồi à, mẹ kêu anh đến tham gia buổi tiệc này là để mở rộng mối quan hệ...”
“Im miệng!” Bùi Duy lạnh giọng đánh gãy lời của cô ta, ánh mắt nhìn về phía cô ta lạnh lẽo dọa người: “Từ bây giờ trở đi, cô không cần phải đi theo tôi nữa.”
Vứt xuống câu nói này Bùi Duy cũng nhanh chân rời khỏi, để lại một mình Chương Tú Tú đứng nguyên tại chỗ.
Sự tức giận vốn đã được áp chế xuống lại dâng lên một lần nữa, Chương Tú Tú cắn răng, cô ta bước nhanh đi về một góc không có người.
Cô ta cầm điện thoại di động lên, lấy tốc độ nhanh nhất gửi một tin nhắn cho phía bên kia: “Nhanh chóng hành động.”
Ở phía bên kia, Đường Nhật Khanh vừa mới đi theo Bùi Danh Chính không xa thì đã có người đến chào hỏi với Bùi Danh Chính, đều là người có mặt mũi trong giới kinh doanh, ngó qua ngõ lại cũng không thể đắc tội ai, Đường Nhật Khanh đành phải đứng ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện.
Đột nhiên điện thoại trong túi xách rung lên, Đường Nhật Khanh mở ra xem, là cuộc gọi của thím Trương.
Dừng lại mấy giây, dường như là Đường Nhật Khanh có thể hiểu ngay lập tức, nếu như trong nhà có chuyện gì thím Trương nhất định sẽ gọi điện thoại tới cho Bùi Danh Chính, mà cuộc gọi này lại gọi cho cô, chắc chắn có liên quan đến Hạo Trạch.
Cô nhích gần lại phía Bùi Danh Chính, nhỏ giọng nói: “Trong nhà gọi điện thoại đến, em đi nghe một lát.”
Nói xong, cô nhìn về phía mấy ông chủ trong giới kinh doanh, mỉm cười ra hiệu với bọn họ, sau đó cất bước đi tới một bên.
Đến một nơi vắng người cô mới ấn nghe cuộc gọi: “A lô.”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của thím Trương, âm thanh có chút bất đắc dĩ: “Cô Đường, Hạo Trạch không chịu đi ngủ, nhất định phải nghe được giọng nói của cô mới bằng lòng ngoan ngoãn mà đi tắm, Tôi cũng không có cách nào khác đành phải làm phiền cô...”
Đường Nhật Khanh nói khẽ: “Không phiền đâu, thím Trương, vất vả cho thím rồi, thím đưa điện thoại cho Hạo Trạch đi, để tôi nói chuyện với thằng bé.”
“Vâng.”
Rất nhanh, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói mềm mại của bạn nhỏ Hạo Trạch: “Mẹ, lúc nào mẹ mới về...”
Năm năm này vẫn là một mình cô chăm sóc cho Hạo Trạch, cậu nhóc luôn ỷ lại vào cô cũng là chuyện bình thường, vừa nghe thấy giọng nói của Hạo Trạch, âm thanh của Đường Nhật Khanh cũng dịu dàng trong nháy mắt: “A lô, Hạo Trạch à, có thể là lát nữa mẹ phải về nhà muộn, con ngoan ngoãn nghe lời đi tắm rửa đi, có được không?”
Hạo Trạch tủi thân chán nản mở miệng: “Nhưng mà, nhưng mà con nhớ mẹ...”
Nghe được Hạo Trạch nói như vậy, cả trái tim Đường Nhật Khanh đều mềm nhũn, cô hận không thể lập tức rời khỏi nơi này mà trở về nhà.
Dừng lại một chút, Đường Nhật Khanh kiên nhẫn dỗ dành cậu nhóc: “Được rồi, Hạo Trạch à, chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, chỉ một lát nữa thôi mẹ nhất định sẽ về ngay.”
Cô liên tiếp bảo đảm nhiều lần, lúc này mới thuyết phục được cậu bé, thật vất vả cúp điện thoại, quay người đang muốn rời đi.
Đột nhiên nhìn thấy một nhân viên phục vụ bưng khay đi ngang qua.
Người kia đi đến trước mặt cô thì dừng lại, mỉm cười với cô, nâng khay lên.
Đường Nhật Khanh đã nói chuyện hơn cả nửa ngày, trong miệng cũng khô khốc, cũng không nghĩ nhiều như vậy, bưng một ly rượu đỏ rồi nhẹ gật đầu về phía nhân viên phục vụ: “Cảm ơn.”
Nhân viên phục vụ đi khỏi, Đường Nhật Khanh đưa ly rượu đến bên môi, ngửi được mùi rượu nồng đậm, động tác đột nhiên dừng lại.
Bùi Danh Chính rõ ràng đã nói là không cho phép cô uống rượu.
Trong lòng hiện ra cảm xúc không hiểu rõ, vậy mà cô lại đi đến trước bàn, ma xui quỷ khiến đặt ly rượu đỏ trong tay xuống, ngược lại bưng ly nước ép dâu ở bên cạnh lên.
Mà nhân viên phục vụ lúc nãy đưa rượu cho Đường Nhật Khanh đi đến góc rẽ, đột nhiên quay người lại, ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm về phía Đường Nhật Khanh.