CHƯƠNG 365: PHÙNG THIẾN CHẾT!
Đường Nhật Khanh mơ hồ ngủ một hồi, đến khi tỉnh lại thì trời đã tối hẳn.
Cô từ từ ngồi dậy, trong đầu không tự chủ hiện ra tràng cảnh tranh chấp giữa cô và Bùi Danh Chính trong khách sạn.
Cô thế nào cũng không ngờ có một ngày bản thân có sẽ giương cung bạt kiếm, đao kiếm đối đầu với Bùi Danh Chính.
Đường Nhật Khanh đưa tay lên ấn vào huyệt thái dương, vừa muốn xuống giường thì nghe được tiếng động rất nhỏ bên ngoài cửa.
Cửa bị đẩy ra, Giang Vãn Vãn thò đầu vào: "Nhật Khanh, cậu tỉnh rồi à?"
Đường Nhật Khanh gật đầu, đứng lên cất bước đi đến chỗ cô ấy.
"Chờ một chút!" Bỗng nhiên trên mặt Giang Vãn Vãn hiện lên chút bối rối, cô ấy vội bước lên, chắn trước Đường Nhật Khanh: "Nhật Khanh, có chuyện này tớ muốn thẳng thắn nói với cậu..."
"Sao vậy?" Đường Nhật Khanh không hiểu ra sao, hỏi: "Chuyện gì thế?"
Giang Vãn Vãn hít sâu một hơi, do dự nói: "Tớ biết khả năng của mình có hạn, có một số việc không giúp được cho cậu, nhưng thân là bạn của cậu, tớ không muốn trơ mắt nhìn cậu phải chịu uất ức, cho nên tớ đã nói chuyện này cho... Tổng giám đốc Lục."
Đường Nhật Khanh nhíu chặt mày, sắc mặt trầm xuống vài phần, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì Giang Vãn Vãn đã vươn tay giữ cô lại, nghiêm túc mở lời: "Nhật Khanh, cậu đừng nóng giận! Tớ thật sự là vì muốn tốt cho cậu! Mỗi lần cậu cần giúp đỡ, tổng giám đốc Lục đều có thể ra tay! Lần trước chúng ta gặp phải tên côn đồ là do tổng giám đốc Lục giúp một tay, còn có lúc cậu mất tích trên du thuyền cũng là do anh ấy tìm kiếm! Cho nên tớ mới..."
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, nhìn Giang Vãn Vãn trước mặt, thấy cô ấy giống như học sinh tiểu học phạm sai lầm đang đợi bị phạt thì lập tức mềm lòng đi phần nào, lên tiếng: "Tớ biết rồi, tớ không trách cậu, yên tâm đi."
"Thật sao?" Giang Vãn Vãn vừa mừng vừa sợ: "Vậy thì tốt quá! Tổng giám đốc Lục vừa nghe nói cậu gặp phiền phức thì lập tức hỏi địa chỉ, bây giờ anh ấy đang ngồi chờ ở phòng khách rồi."
"Cái gì?" Đường Nhật Khanh kinh ngạc, vội vã bước ra ngoài.
Quả nhiên, Lục Nghiêu đang ngồi trên sofa trong phòng khách, sắc mặt thâm trầm, lo lắng, anh ấy chân tay dài, ngồi trên chiếc sofa nhỏ nhà Giang Vãn Vãn trông có vẻ hơi gò bó.
Lục Nghiêu ngước mắt nhìn thấy Đường Nhật Khanh thì vội vã đứng lên, đáy mắt không che giấu được vẻ lo lắng: "Khanh, em có khỏe không?"
Đường Nhật Khanh gật đầu, nhẹ giọng: "Em vẫn khỏe."
Lục Nghiêu thấy khuôn mặt gầy gò của cô thì không kiềm được mà đau lòng, anh bước lên trước, hỏi lại: "Một thời gian không gặp, em đã gầy thế này rồi, thật sự vẫn khỏe sao?"
Đường Nhật Khanh tự biết không thể gạt được anh, cô rũ mắt, trầm mặc không nói.
"Chuyện giữa em và Bùi Danh Chính anh đã biết cả rồi, lần này hai người vì anh mà có hiểu lầm, anh phải tìm Bùi Danh Chính nói cho rõ ràng, em yên tâm..."
"Không cần!" Đường Nhật Khanh vội vàng ngẩng đầu, giọng nói gấp gáp: "Anh đừng tìm anh ấy! Chuyện giữa em và anh ấy sẽ không giải quyết đơn giản như vậy được..."
Hiểu lầm về đứa con là do Bùi Danh Chính không đủ tin tưởng cô, cho dù có giải thích được hiểu lầm lần này thì giữa cô và Bùi Danh Chính vẫn sẽ có một bức tường ngăn cách, đó chính là nguyên nhân cái chết của ba cô.
Khoảng thời gian này, cô vô số lần muốn thuyết phục bản thân quên đi nguyên nhân cái chết của ba, nhưng hiện thực lại hoàn toàn ngược lại, cô càng muốn quên thì lại càng chú ý đến hơn, dần dần vách ngăn này ngày càng dày hơn, hiểu lầm cũng sẽ càng sâu hơn..."
Lục Nghiêu nghe Đường Nhật Khanh nói chắc chắn như vậy thì hơi cau mày, giọng nói chậm lại: "Nhưng lẽ nào cứ để anh ta tiếp tục hiểu lầm như vậy sao? Em đã có tính toán gì chưa?"
Đường Nhật Khanh trầm mặc hồi lâu rồi bất giác siết chặt tay, hạ quyết tâm nói: "Em đã quyết định, phải rời khỏi anh ấy, còn đứa bé trong bụng thì em sẽ tự sinh ra và nuôi nấng."
"Nhưng Nhật Khanh... Tổng giám đốc Bùi chắc chắn sẽ không đồng ý." Giang Vãn Vãn bên cạnh bỗng nhiên mở miệng: "Nếu như đến lúc đó anh ta lại ép buộc cậu thì sao đây, cậu không thể lại tự tổn thương mình như vậy được..."
Những lời này đã nói đến điểm mấu chốt, trong chốc lát, tất cả mọi người đều trở nên trầm mặc.
Với tính cách của Bùi Danh Chính, sao anh có thể dễ dàng để Đường Nhật Khanh đi?
Đường Nhật Khanh cắn răng: "Tớ sẽ trốn đến một nơi mà anh ấy không tìm được."
Lục Nghiêu tỉnh táo lại một chút, nhẹ giọng: "Khanh, em phải biết, nếu như Bùi Danh Chính muốn tìm em thì bất kể em có đi đâu thì anh ta cũng có thể tìm được."
Đường Nhật Khanh đương nhiên biết rõ, nhưng hiện tại trong giờ phút quan trọng này, cô căn bản không hề có cách nào khác. Cô cần một nơi đủ thanh tịnh để an thai.
Đường Nhật Khanh hồi lâu vẫn không lên tiếng, Lục Nghiêu bỗng nhiên vươn tay, giữ lấy đầu cô: "Nếu như em tin anh, anh sẵn lòng giúp em."
Trong lòng Đường Nhật Khanh run rẩy, ngước mắt nhìn Lục Nghiêu, hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ xông lên đầu, nhưng một lát sau, cô lắc đầu, nhẹ nhàng từ chối: "Em không muốn liên lụy đến anh."
Một khi Bùi Danh Chính biết Lục Nghiêu giúp cô, anh sẽ giận chó đánh mèo, trút hết tức giận lên người Lục Nghiêu, cô không muốn liên lụy đến anh.
Lục Nghiêu kiên quyết nói: "Anh sẵn lòng giúp em thì sẽ chuẩn bị tâm lý để đón nhận tất cả hậu quả."
Giang Vãn Vãn ở bên cạnh cũng nóng nảy chen vào: "Đúng vậy, Nhật Khanh, nếu như không để tổng giám đốc Lục giúp cậu thì bây giờ còn ai có thể giúp cậu đây?"
Tâm trạng Đường Nhật Khanh phức tạp, nhưng cô rất rõ ràng tình cảnh hiện giờ của bản thân. Mẹ căn bản không đáng tin cậy, nếu như chỉ dựa vào sức của một mình cô thì chỉ e là muốn rời khỏi Hải Thành cũng khó.
Cô lấy dũng khí, ngước mắt đối diện với Lục Nghiêu: "Anh phải đồng ý với em, nếu như anh và công ty của anh bị liên lụy thì không được để ý đến em nữa, nhất định phải bảo toàn bản thân, được chứ?"
Cảm xúc đáy mắt dâng trào, anh quá hểu, nếu mình không đồng ý, Đường Nhật Khanh nhất định sẽ không nhận sự trợ giúp của anh, cho nên cuối cùng cũng gật đầu: "Anh đồng ý với em."
Đường Nhật Khanh nghe vậy thì thở dài nhẹ nhõm, buông lỏng đi phần nào.
Giang Vãn Vãn đi tới trước, nhẹ giọng: "Vậy chúng ta bây giờ bàn bạc một chút về kế hoạch trốn đi thôi, đầu tiên quan trọng nhất chính là tìm một nơi an toàn cho Nhật Khanh, dù sao hiện tại cô ấy đang mang thai, để lâu thì bụng lớn lên thì càng không tiện..."
Lục Nghiêu gật đầu tán thành: "Đúng, chúng ta bây giờ bàn bạc xem, chuyện này thực hiện càng sớm càng tốt."
Trong lòng Đường Nhật Khanh nổi lên nỗi phiền muộn và phức tạp không nói được thành lời, cô gật đầu: "Được."
Cùng lúc đó, trong biệt thự Bùi thị.
Bùi Danh Chính ngồi ở trên ban công phòng ngủ lầu hai, uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, chẳng bao lâu sau đã một chai rượu ngoại đã cạn đến đáy.
Nhưng Bùi Danh Chính dường như càng uống càng không quên được khuôn mặt cô, đáy lòng buồn bực, đập mạnh ly rượu xuống mặt bàn.
Không lâu sau, điện thoại di động trên bàn bắt đầu rung lên.
Anh thuận tay cầm lên nghe, giọng nói của Trương Phó vang lên: "Tổng giám đốc Bùi, xảy ra chuyện, Phùng Thiến chết rồi!"
"Cái gì!" Bùi Danh Chính đột nhiên tỉnh táo trở lại, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Trương Phó trầm giọng: "Phùng Thiến đang được trông coi thì đột nhiên ngất xỉu, được đưa vào bệnh viện, không biết làm sao mà không thở nữa!"
Ánh mắt Bùi Danh Chính trầm xuống, anh lập tức đứng lên, sải bước ra khỏi phòng, vừa đi vừa dặn dò: "Bây giờ cậu lập tức đến bệnh viện tìm hiểu tình huống, tôi cũng sẽ lập tức tới đó!"