CHƯƠNG 451: NỘI BỘ CÔNG TY TRANH ĐẤU
Đường Nhật Khanh đột nhiên nhớ đến sáu năm trước, lúc cha mình qua đời, cô cũng có cảm giác đau lòng đè nén đến khó nói nên lời này.
Tình hình nhà họ Bùi phức tạp, mặc dù ông cụ đối xử nghiêm khắc với Bùi Danh Chính, nhưng mà trong lòng cô cũng biết rõ, Bùi Danh Chính luôn là kiêu ngạo trong mắt ông vụ, ông cụ cũng là người thân duy nhất của Bùi Danh Chính bây giờ.
Mặc dù Bùi Danh Chính không biểu lộ tình cảm, nhưng mà cô cũng biết, lúc này nhất định anh rất đau khổ.
Chú Phùng lui ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại, chỉ để lại một mình Bùi Danh Chính và ông cụ trong phòng.
Đường Nhật Khanh ngồi trên ghế dài ngoài hành lang yên lặng chờ đợi, tay chân lạnh buốt, trong lòng đè nèn.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên, hành lang đột nhiên có tiếng ồn ào, Đường Nhật Khanh ngẩng đầu, nhìn thấy một đám người đi đến đây.
Cô tập trung nhìn, chỉ cảm thấy đám người này vô cùng quen mắt, sau khi dừng lại mấy giây, cô mới đột nhiên nghĩ đến, mấy người này đều là cổ đông và cấp cao của tập đoàn nhà họ Bùi.
Có một số gương mặt lúc trước cô làm việc ở tập đoàn nhà họ Bùi nhin quen, có một số là người hôm nay cô nhìn thấy trong công ty, bọn họ sao có thể đột nhiên đến đây? Chẳng lẽ là...
Mục tiêu của đám người này vô cùng rõ ràng, trực tiếp đến dây, Đường Nhật Khanh không chút do dự, lập tức đứng lên trước khi bọn họ đến cửa đã ngăn đó.
"Tránh ra! Chúng tôi là đến thăm lão tổng giám đốc Bùi! Ông ấy thế nào?"
"Lão tổng giám đốc Bùi thế nào? Mau nói cho chúng tôi biết!"
"..."
Hai ba người ồn ào dẫn đầu, trong lúc này tất cả mọi người đều chỉa mũi dùi về phía Đường Nhật Khanh khiêu chiến.
Đường Nhật Khanh cắn răng, cố gắng không chế tình hình: "Lát nữa tổng giám đốc Bùi sẽ đi ra cho mọi người câu trả lời."
Cô nói mấy lời này, chẳng những không có tác dụng, ngược lại càng nhiều người mở miệng hơn: "Gọi Bùi Danh Chính ra đây! Lão tổng giám đốc Bùi cuối cùng là bị làm sao? Cổ đông chúng tôi có quyền được biết!"
"Đúng vậy! Chúng tôi phải tận mắt nhìn thấy lão tổng giám đốc Bùi!"
"..."
Trong tiếng ồn ào sôi trào của đám người, Đường Nhật Khanh cố gắng mở miêng ổn định mọi người, nhưng giọng nói lập tức bị chôn vùi trong sự ồn ào huyên náo.
Cô cắn chặt răng, đang không biết phải làm thế nào thì cánh cửa sau lưng đột nhiên mở ra.
Sắc mặt Bùi Danh Chính âm trầm đáng sợ, anh trực tiếp cất bước đi về phía đám người kia, giống như mang theo khí thế, trực tiếp trấn áp tiếng ồn ào của mọi người.
Ánh mắt sắc bén của anh đảo qua đám người, sau khi dừng một lúc mở miệng nói: "Lão tổng giám đốc Bùi, mất rồi."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều giật mình, ngay sau đó lại bắt đầu ồn ào huyên náo, tốp năm tốp ba châu đầu ghé tai, biểu cảm khác nhau.
Cuối cùng, Bùi Danh Chính lạnh giọng mở miệng: "Mọi người muốn biết cũng đã biết, bây giờ, nên trở về đâu thì trở về đấy."
Đây giống như là lệnh đuổi khách, khiến cho sắc mặt của mọi người đều thay đổi, có một số người do dự muốn rời đi, nhưng có một số người đứng tại chỗ, không có chú ý định đi.
" Bùi Danh Chính, hôm này lão tổng giám đốc Bùi mất, về chuyện công ty ai cầm quyền chúng tôi cũng muốn thảo luận rõ ràng một chút."
"Đúng! Công ty không phải trò đùa, cổ đông chúng tôi vẫn cho rằng tình trạng của cậu bây giờ không thích hợp làm người lãnh đạo công ty!"
"Đại hội cổ đông ngày mai, cậu nhất định phải dự họp, chúng tôi muốn đưa ra quyết định cuối cùng!"
"..."
Mọi người mỗi người một câu, mũi giáo công kích đều chỉ về Bùi Danh Chính.
Đường Nhật Khanh đứng ở một bên, tức giận đến mức run lên.
Hôm nay ông cụ vừa qua đời, Bùi Danh Chính còn chưa đi ra khỏi chuyện này, cổ đông và cấp cao đã có người đến gây sự, buộc muốn cách chức anh, thật sự quá quá đáng!
Ánh mắt Bùi Danh Chính lạnh như băng: "Đại hội cổ đông ngày mai tôi sẽ tham gia, nhưng mà bây giờ, mời các vị lập tức rời đi."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau khi thấy không còn lựa chọn nào khác, vẻ mặt khó coi xoay người rời đi.
Cuối cùng, bọn họ vừa đi, hành lang bệnh viên lập tức yên tĩnh rất nhiều.
Đường Nhật Khanh hít sâu, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Bùi Danh Chính, lúc này mới phát hiện nhiệt độ tay của anh khác thường, lạnh như băng.
Cô đau lòng nhìn Bùi Danh Chính, những lời an ủi vọt đến bên miệng lại không nói nên lời, bởi vì cô cũng đã có kinh nghiệm như vậy, biết rõ những lời nói đó có bao nhiêu yếu ớt, bất lực.
Hôm nay, ông cụ đột nhiên qua đời, chỉ sợ tập đoàn nhà họ Bùi lại càng rung chuyển, mà đại hội cổ đông ngày mai, là một Hồng Môn Yến, hôm nay không có ông cụ làm chỗ dựa, tình hình Bùi Danh Chính càng thêm khó khăn.
Bùi Danh Chính trầm mặc một lúc, giương mắt nhìn Đường Nhật Khanh, yếu ớt nói: "Em về trước đi."
Môi Đường Nhật Khanh giật giật, muốn định nói cô muốn cùng với anh, ai ngờ đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng bước chân gấp gáp.
Bùi Danh Chính giương mắt nhìn lên, biểu cảm trên mặt đột nhiên chìm xuống.
Đường Nhật Khanh phát hiện không đúng, vội vàng quay đầu nhìn theo tầm mắt của anh.
Bùi Duy đang hùng hổ đi về bên này, vừa đi vừa xắn tay áo lên.
Trong lòng Đường Nhật Khanh trầm xuống, còn chưa kịp phản ứng, đã bị kéo đến một bên, cô vừa đứng vững, ngẩng đầu nhìn thấy nắm đấm của Bùi Duy nhắm thẳng vào Bùi Danh Chính.
Cơ thể Bùi Danh Chính tránh ra, đưa tay bắt lấy cổ tay Bùi Duy, đột ngột vặn, "Rắc" một tiếng vang lên, Bùi Duy đau đến mức rên lên.
" Bùi Danh Chính! Anh..."
Bùi Danh Chính một tay đẩy Bùi Duy ra, vẻ mặt âm lãnh nói: "Muốn động thủ, tôi tùy thời tiếp đón!"
Bùi Duy tức giận chất vấn: "Cuối cùng là ba xảy ra chuyện gì? Có phải là anh..."
Bùi Danh Chính nhanh chóng năm tay, gân xanh trên cẳng tay lộ ra: "Cậu còn có mặt mũi hỏi tôi?"
Lời của anh chưa dứt, đã bước lên, nắm đấm tàn nhẫn rơi xuống mặt Bùi Duy.
Bùi Duy trúng một đấm, không cam lòng vừa mắng vừa đánh trả.
Lúc này, các loại ân oán hai người tích góp từ trước bộc phát, chặn cũng không chặn được.
chú Phùng một bên thấy thế, không yên tâm xông lên, muốn kéo hai người ra: "Hai người... Tất cả dừng lại! Ông chủ mới đi không bao lâu, hai người lại như vậy!"
Một câu nói như sấm rền, đột ngột nổ tung giữa Bùi Danh Chính và Bùi Duy, động tác của bọn họ dừng lại, nhưng trong tay vẫn nắm lấy cổ áo đối phương không chịu buông ra.
Chú Phùng vừa nóng vừa giận, trực tiếp vỗ đùi: "Hai người như vậy...sao ông chủ có thể yên tâm mà đi!"
Ông ấy nói xong, bước lên kéo hai người ra.
Tất cả lửa giận giống như bị một gáo nước lạnh giội lên, chậm rãi dập tắt, không nổi lên được nữa.
Hôm nay cho dù bọn họ anh chết tôi sống, ông cụ cũng không tỉnh lại nữa.
Đường Nhật Khanh bước lên trước, chủ động đưa tay kéo Bùi Danh Chính, kéo anh về một bên, giang hai tay trực tiếp ôm lấy anh.
Hôm này cô cũng chỉ có thể an ủi anh như vậy.
Ánh mắt Bùi Danh Chính khẽ chớp, khóe miệng lộ ra một nụ cười cay đắng, anh đưa tay ôm chặt cô vào trong ngực, lát sau, nói khẽ: "Em về trước đi, anh xử lý xong chuyện bên này sẽ về."
Đường Nhật Khanh gật nhẹ đầu, nâng mắt nhìn hai con người của anh, giọng điệu khẳng định nói: "Em và Tiểu Trạch ở trong nhà chờ anh."
Trên mặt người đàn ông mệt mỏi có chút thần thái, anh đưa tay vuốt tóc Đường Nhật Khanh, gật nhẹ đầu: "Được."
Nói xong, anh buông cô ra, ngược lại nhìn về phía những người dưới, lạnh giọng dặn dò: "Đưa cô ấy về."
Tâm tình Đường Nhật Khanh phức tạp, mặc dù lúc này cô không muốn rời đi, nhưng mà cô biết nếu cố ý ở lại, chỉ có thể làm Bùi Danh Chính thêm phiền.
Cắn răng, cô xoay người, theo người làm đi đến thang máy.
Đường Nhật Khanh tâm tình buồn bực vừa mới xuống dưới, mở cửa chính ra, nhìn thấy một chiếc xe sang trống dừng ở ven đường cách đó không sao.
Thần kinh của cô căng thẳng, đột nhiên nhớ đến, đó là xe của Ôn Thanh Triều!