CHƯƠNG 455: PHÂN CHIA TÀI SẢN
Lúc nãy cô ở trong phòng của ông cụ tìm kiếm một vòng cũng không nhìn thấy két sắt gì, thật không ngờ tới lại có một cái két sắt được đặt ở trong ngăn tủ của thư phòng không đáng để người khác chú ý như thế này.
Trong lòng Đường Nhật Khanh siết chặt, đột nhiên nghĩ đến một câu - dưới đĩa đèn thì tối, càng nhìn càng thấy nơi không đáng chú ý này nói không chừng đã cất giấu một vật trân quý nhất.
Cô cúi gập cả lưng cẩn thận quan sát cái két sắt có thể tích không lớn này, một ngăn tủ như thế này cho dù bên trong có đổ đầy tiền mặt thì chỉ sợ là cũng không để được bao nhiêu, cho nên càng có khả năng ở trong này bỏ những vật khác.
Đường Nhật Khanh ngồi xổm xuống nhìn mật mã khóa, ở phía trên mật mã cũng không phải là số mà là hai mươi sáu chữ cái tiếng Anh.
Két sắt như thế này, ngược lại cũng rất hiếm thấy.
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật dài, cô chụp một tấm hình gửi cho Bùi Danh Chính, hỏi xem anh có đoán được mật mã là cái gì hay không.
Đường Nhật Khanh nhìn hàng mật mã ở trên cùng, không hiểu sao lại cảm thấy có chút quen mắt, bao gồm cả kiểu chữ trên bàn phím cũng nhìn rất quen mắt.
Đột nhiên trong đầu của cô có ánh sáng lóe lên, cô nhớ đến một chuỗi sáu chữ cái được khắc trên chiếc khóa bạc của Hạo Trạch, có lẽ là...
Suy nghĩ lớn mật này chợt lóe lên trong đầu của cô, trên khóa bạc có sáu chữ cái trông rất kỳ quái, trên mặt bàn lại có duy nhất một chữ Trạch, còn có chuyện Hạo Trạch đã từng nói ông cụ nói cho cậu nhóc biết là chiếc khóa bạc này rất quan trọng...
Những mảnh vỡ ký ức này trong lúc vô tình đã xâu chuỗi lại với nhau, Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi cố gắng nhớ lại sáu chữ cái kia một lần, sau đó vươn tay muốn ấn mật mã...
Đè xuống chữ cái thứ nhất, tay của cô không tự chủ được mà run rẩy, đột nhiên nhớ đến cái gì đó cô lập tức cầm điện thoại di động lên đặt điện thoại di động trên bàn sách, mở chức năng quay video.
Nếu như có thể thật sự mở két sắt ra, nếu như bên trong thật sự có di chúc của ông cụ để lại, cô nhất định phải nghĩ cách để chứng minh tính chân thật của di chúc, mà lựa chọn quay video lại là lựa chọn sáng suốt nhất.
Chuẩn bị kỹ càng hết tất cả, Đường Nhật Khanh chậm rãi đi đến trước ngăn tủ, hít sâu một hơi chậm rãi nhập sáu chữ cái vào.
Sau khi nhập mật mã vào thì cô chuyển động nắm tay cửa, một âm thanh răng rắc vang lên, két sắt vậy mà thật sự đã mở ra!
Trái tim vẫn đang đang nằm ở cuốn họng không tự chủ mà đập nhanh hơn, Đường Nhật Khanh nhẹ tay run rẩy chậm rãi mở cửa tủ két sắt ra.
Trong tủ chỉ để một cái hộp nhỏ, cô lấy hộp ra, mở cái nắp phía bên trên ra, bên trong là một phần văn kiện.
Lúc nhìn thấy mấy chữ lớn in ở phía trên, trong lòng Đường Nhật Khanh thắt chặt lại, quả thật là di chúc.
Cô mở di chúc ra, ánh mắt lướt cực nhanh qua nội dung, tay cầm di chúc không khỏi nắm thật chặt.
Ông cụ chia tài sản thành ba phần, năm mươi phần trăm chuyển cho Bùi Danh Chính, năm mươi phần trăm còn lại chia cho Hạo Trạch và Bùi Duy mỗi người một nửa, mà toàn bộ phần tài sản này của Hạo Trạch ông cụ đã chỉ ra đây là phần đảm bảo cho Hạo Trạch trưởng thành, chủ yếu là chi phí về phương diện giáo dục cho Hạo Trạch.
Cảm xúc trong lòng Đường Nhật Khanh rất phức tạp, cô cứ bùi ngùi mãi, không ngờ trước khi ông cụ qua đời cũng đã có suy nghĩ cho cô và Hạo Trạch, cho dù ông ấy không chia một phân tiền nào cho cô với Hạo Trạch thì cô cũng không thể nói được gì, thật không ngờ là...
Càng làm cho cô bất ngờ hơn là phần tài sản mà ông cụ đã chia cho Bùi Duy lại bằng với Hạo Trạch, kết quả như vậy đối với Bùi Duy và Dương Thu Dung mà nói, chỉ sợ bọn họ không quá dễ dàng chấp nhận được.
Ngoại trừ một phần văn bản di chúc này còn có một phong thư nữa, trên đó viết hai chữ thư nhà, Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, cô cũng không mở ra xem.
Chuyện cho tới bây giờ, cô đã tìm được di chúc, nếu như công khai tin tức này ra ngoài thì coi như cổ đông và bộ phận cấp cao của công ty có ý kiến gì cũng chỉ sợ không dám nói gì nữa, dù sau thì người thừa kế phần lớn tài sản của tập đoàn nhà họ Bùi Chính là Bùi Danh Chính.
Có những thứ này, cô đã có đầy đủ điều kiện để giúp Bùi Danh Chính lậi lại ván cờ.
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu, cô bình tĩnh lại tâm trạng của mình, cô khép cửa két sắt lại, cửa tủ vừa đóng lại thì cô vừa mới muốn rời đi, ai ngờ ngoài cửa lại đột nhiên vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.
“Ai?” Đường Nhật Khanh cảnh giác mở miệng hỏi, cô vừa dứt lời cửa phòng đã bị người khác đẩy ra.
Lúc thấy rõ người đứng ở cửa, trong lòng Đường Nhật Khanh cả kinh, tay cầm di chúc không tự chủ nắm chặt lại.
Là Dương Thu Dung! Sao bà ta còn dám về đây!
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật dài, nghĩ đến những chuyện mà bà ta đã làm với ông cụ, cô không tự chủ siết chặt nắm đấm: “Là bà à?”
Đáy mắt Dương Thu Dung lóe lên mấy phần lạnh lùng, bà ta hừ lạnh một tiếng rồi không nói hai lời liền đi đến phía trước, lạnh giọng chất vấn: “Cô ở đây làm cái gì?”
“Câu này hẳn là do tôi hỏi bà mới đúng chứ.” Đường Nhật Khanh cất bước đi lên phía trước, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Dương Thu Dung.
Vì để bắt lấy Dương Thu Dung, Bùi Danh Chính đã phái cấp dưới lục tung hết ngõ ngách của Nam Thành, không ngờ là bà ta còn dám quay về tự chui đầu vào lưới.
Nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ở trước mặt, giọng nói của Đường Nhật Khanh tức giận đến nỗi có chút run rẩy: “Dương Thu Dung, bà đã hại chết bác trai Bùi, bà cảm thấy bà còn có thể trốn được ư?”
Nghe cô nói như vậy, Dương Thu Dung cười lạnh thành tiếng: “Cô quản tôi trốn được hay không làm gì, ngược lại là cô hôm nay cô đến đây để làm gì?”
Nói xong, ánh mắt bà ta bén nhọn đảo qua cánh tay mà Đường Nhật Khanh đang đặt ở sau lưng, phát giác được cái gì đó, bà ta nhanh chóng muốn vòng qua cô đoạt đi văn kiện trong tay của cô.
Đường Nhật Khanh né đi, sau lưng dán bên cạnh tủ, đề phòng nhìn Dương Thu Dung: “Bà muốn làm gì?”
“Trong tay cô đang cầm không phải là di chúc đó chứ?” Biểu cảm của Dương Thu Dung trở nên có chút dữ tợn: “Có đúng không?”
Trong lòng Đường Nhật Khanh trầm xuống, đương nhiên biết không giấu nổi nữa, cô hít một hơi thật dài, cố gắng làm ổn tâm trạng của mình: “Đúng hay không cũng không có liên quan gì đến bà, bà tính kế tính tới tính lui nhưng bà lại không tính đến chuyện địa vị của Bùi Duy và bà ở trong lòng của ông cụ. Dương Thu Dung, bà có buồn hay không?”
Nghe được Đường Nhật Khanh nói như vậy, sắc mặt Dương Thu Dung lập tức thay đổi, bà ta run giọng hỏi: “Cô nói cái gì?”
Đường Nhật Khanh cắn cắn môi, nói ra từng câu từng chữ: “Dương Thu Dung, cho dù bà có làm thế nào đi nữa thì bà vẫn không chiếm được những thứ không thuộc về bà mà thôi, mà bà cũng nhất định sẽ trả giá đắt vì những chuyện mà bà đã làm.”
Sắc mặt Dương Thu Dung lúc xanh lúc đỏ, sự không chắc chắn to lớn ở trong lòng bà ta bùng nổ khiến bà ta càng cảm thấy bất an.
“Đưa di chúc cho tôi.” Dương Thu Dung cắn răng bước lên, vươn tay kéo lấy cánh tay của Đường Nhật Khanh, dùng sức túm cô.
Đường Nhật Khanh bỗng nhiên hất tay bà ta ra: “Dương Thu Dung, tôi khuyên bà sớm quay đầu lại đi.”
Dương Thu Dung cười lạnh, khuôn mặt dữ tợn: “Chuyện cũng đã đến nước này rồi, cho dù tôi có thu tay lại cũng có thể kết thúc tất cả sao.”
Bà ta nói xong, thừa dịp lúc Đường Nhật Khanh không chú ý, bà ta đưa tay nắm chặt tóc của cô, dùng sức kéo.
Da đầu Đường Nhật Khanh siết chặt, cô đau đến ứa nước mắt, thân thể cũng không tự chủ được mà nghiêng theo hướng Dương Thu Dung lôi kéo, dưới chân lão đảo mấy bước, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Lúc thấy trong tay của cô cầm văn kiện, hai mắt Dương Thu Dung sáng lên, vươn tay liền muốn giật lấy.
Đường Nhật Khanh cố nén đau nhức né tránh tay của bà ta, liều mạng bảo vệ tấm di chúc.
Cô hít một hơi thật dài, quát về phía Dương Thu Dung: “Cho dù tôi có đưa bà thì có lợi ích gì chứ, trong di chúc của ông cụ đã để lại một nửa tài sản cho Bùi Danh Chính, còn một nửa lại chia đều cho Bùi Duy và Hạo Trạch, bà cảm thấy bà hao tổn tâm cơ để tính kế nhiều như vậy, cuối cùng nhận lại cũng không phải là thứ mà bà mong muốn.”
Dương Thu Dung nghe như vậy thân thể lập tức cứng đờ đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cô: “Cô nói...thật ư?”